“Người chết không thể mở miệng nói ra, nhưng mà mẹ tôi còn sống!” Sự kinh ngạc trong đôi mắt lạnh lùng của Âu Thừa Duẫn rất nhanh bị sự tàn nhẫn thaythế, phẫn nộ vỗ mặt bàn nói. Âu Thừa Duẫn anh chưa bao giờ hối hận vềviệc mà mình làm, bây giờ cũng không ngoại lệ!
Tô Thượng Đông chỉ lạnh nhạt nhìn lại anh ta, sau đó không nói một lời xoay người rời đi.
Bị thù hận che mờ hai mắt, anh ta sẽ không nghe vào những lời anh nói, hơn nữa Âu Thừa Duẫn lại là người duy ngã độc tôn, tâm cao khí ngạo. Nhưnganh không thể cứ để mặc như vậy, Vận Nhi, anh nhất định phải dẫn cô rờikhỏi.
“Tín, anh vào đây!” Âu Thừa Duẫn đợi Tô Thượng Đông rời đirồi ấn điện thoại nội bộ gọi. Cho dù Tô Thượng Đông muốn nhúng tay vào,chỉ sợ cũng không có cơ hội.
Lúc Vận Nhi tan học, ngoài cổngtrường đỗ một chiếc xe Lamborghini, nhưng không cùng màu với chiếc xeđưa đón cô, Vận Nhi đi đến gần, nhìn người ngồi trong xe, không ngờ làTín.
“Sao lại là anh?” Vận Nhi chào Hứa Tam Lam rồi mở cừa ngồivào xe, cảm thấy hơi lạ. Bình thường Tín luôn không rời khỏi bên cạnh Âu Thừa Duẫn, trước kia có mấy lần trò chuyện, Vận Nhi có thể nhận ra, vịtrí của Tín ở trong lòng Âu Thừa Duẫn là không thể đo đếm.
“Điệnhạ bảo tôi đến đón cô!” Tín nhìn ngũ quan thanh tú của Vận Nhi, dưới ánh mặt trời càng thêm hồng hào, thần thái sáng láng, trong lòng không biết là tư vị gì. Tư liệu của cô đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949542/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.