“Vậy ý anh nói là gì?” Vận Nhi nháy đôi mắt tò mò, nhìn chiếc cằm cương nghị của anh hỏi.
“Chính là… ý trên mặt chữ!” Âu Thừa Duẫn ghé sát vào mặt cô, tỏ vẻ thần bí nói.
Âu Thừa Duẫn đặt Vận Nhi lên sô pha trong phòng. Vận Nhi nhìn chằm chằmánh mắt của anh, khi nhìn thấy anh đem một chiếc nhẫn gắn vỏ sỏ tím tinh xảo đặt vào lòng bàn tay của mình, Vận Nhi thốt lên kinh ngạc, “Đâylà?”
Viền ngoài được bao bọc bởi bạch kim, trên hoa văn của vỏ sò lại được tráng một lớp thủy tinh bao phủ lên, khéo léo mà tinh xảo, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Vận Nhi đưa lại gần mắt, nhìn bóng haingười phản chiếu trên nền thủy tinh màu tím, Vận Nhi cảm động xoay người hỏi, “Anh tìm được rồi?”
“Ừm.. coi như là thế!” Âu Thừa Duẫnnhìn khuôn mặt vui quá mà khóc của cô, vuốt tóc cô như mọi lần, ánh mắtcũng theo cô nhìn về phía chiếc nhẫn. Ở bờ biển, khi trong đầu nảy ra ýđịnh thử cô, anh phát hiện ra vỏ sò tím này ở dưới chân, buổi chiều anhliền sai người dùng nó để tạo ra chiếc nhẫn, nhưng dù sao thiết bị trênđảo cũng không được đầy đủ, nên chế tác cũng không được như anh mongmuốn.
“Khi nào trở về sẽ bù lại cho em một chiếc nhẫn kim cương,được không?” Tay Âu Thừa Duẫn áp lên mu bàn tay của cô, khi trong đầunảy ra ý niệm như vậy, chính anh cũng cảm thấy giật mình hoảng hốt,nhưng anh thật sự muốn làm như vậy.
Chỉ là một cái nhẫn thôi, những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949521/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.