Sự trầm măc của anhlàm Vận Nhi thất vọng, khi một người đàn ông không thể cho người phụ nữsự hứa hẹn cả đời, chắc là vì anh ấy không yêu cô?
“Chúng ta đivề thôi!” Vận Nhi đột nhiên đứng lên, gió biển thổi tới khiến thân thểcô hơi run rẩy, đôi tay nhỏ nhắn được bao bọc trong bàn tay to lớn củaÂu Thừa Duẫn, anh dùng nhiệt độ của cơ thể để sưởi ấm cho cô, đem cô ômvào lòng, sau đó thong thả đi về biệt thự.
Có lẽ do vấn đề vừarồi mà cô cảm thấy đường trở về như dài hơn. Vận Nhi đang im lặng đi bên anh, nhưng Âu Thừa Duẫn lại cảm thấy cô cách anh rất xa.
“Phòngcủa em ở đâu?” Đứng trước cửa phòng của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi khôngnguyện ý đi vào, chắc là do tức giận, với việc anh không có ý định trảlời, cô vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Lần đầu tiên cô muốn anhxác nhận tỉnh cảm, muốn anh hứa hẹn, lại đổi lấy sự im lặng của anh, bảo cô nên đối mặt thế nào bây giờ?
“Em ở phòng này đi!” Âu ThừaDuẫn cũng không cưỡng cầu, dẫn cô vào phòng của mình rồi dặn dò vài câu, “Em đi tắm đi, rồi ngủ sớm một chút! Ngủ ngon!” Sau đó hai tay ôm lấykhuôn mặt cô nâng lên, đặt một nụ hôn lên trán rồi ra khỏi phòng.
Vận Nhi nhìn theo bóng anh đi ra, dùng sức đóng sập cửa phòng tắm, phát tiết sự bất mãn trong lòng.
Không biết có phải do đến một nơi xa lạ hay không, đêm nay Vận Nhi mất ngủ,xuyên qua màn cửa bằng lụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949514/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.