Khi Vận Nhi cho rằng anh sẽ tiến hành bước chiếm đoạt tiếp theo với cô thì đôi tay đang giam cầm ở eo cô của Âu Thừa Duẫn lại bất ngờ buông lỏng ra, liếm khóe môi cô tỏ vẻ chưa thỏa mãn, mang theo năng lực câu hồn đoạt phách trí mạng, "Vợ à, anh muốn tắm, em có muốn kỳ lưng giúp anh không?"
"Ầm" Đầu óc Vận Nhi bỗng chốc nổ tung, cuống quýt đẩy anh ra, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, Vận Nhi nói ra hai chữ "Lưu manh" rồi cũng không quay đầu lại, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Âu Thừa Duẫn khẽ cười nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, nụ cười bên khóe môi biến mất, ánh mắt lại trở nên tối sầm, anh nhặt lên chiếc áo vest vừa rơi xuống sàn nhà, đi vào phòng tắm một cách tao nhã.
Lúc Âu Thừa Duẫn đi xuống tầng Vận Nhi đang giúp chị Ngọc bày bữa tối, nhìn bóng dáng nhỏ bận rộn của cô, Âu Thừa Duẫn lại có chút ngẩn ngơ, hình ảnh ấm áp như vậy, anh thấy vô cùng đẹp mắt.
"Điện hạ, có thể ăn cơm rồi!" Chị Ngọc mang món ăn cuối cùng lên bàn ăn, Âu Thừa Duẫn đã ngồi ngay ngắn ở ghế trên, bình thường thời gian anh ở nhà dùng cơm rất ít, ở nhà ăn cơm với Tô Vận Nhi vẫn là lần đầu tiên.
"Em cách xa anh như vậy làm gì, anh cũng đâu có ăn thịt em!" Âu Thừa Duẫn buồn cười phát hiện cô bé Tô Vận Nhi kia giống như phòng bị sói chọn chỗ ngồi cách xa anh nhất, anh vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949490/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.