Nghe thấy thanh âm này, không cần ngẩng đầu, Âu Dương cũng biết người tới là ai. Cô quá không nghĩa khí đẩy Vận Nhi tới phía trước, chính mình lui ra phía sau hai bước, vẻ mặt đề phòng nhìn người tới. Ngọn đèn u am chiếu vào trên khuôn mặt như điêu khắc của Âu Thừa Duẫn lại thêm một tia lệ khí.
Thân thể Vận Nhi đột nhiên bị đẩy ra ngã về phía trước, liền rơi vào ôm ấp ấm áp, lại nhìn thẳng vào một đôi con ngươi đen sâu thẳm.
Làm ơn đi, Duẫn điện hạ thân ái, không có việc gì thì không cần tùy tiện xuất hiện nói chuyện, ok?” Âu Dương đan chân chống mặt, một tay chống lên cách tường bóng loáng, nhìn hai người đang ôm nhau, tỏ vẻ vừa lòng.
“Âu Dương, anh hình như đã cảnh cáo em, không được đùa giỡn người khác sau lưng anh đi?” Âu Thừa Duẫn đem Vận Nhi nâng dậy, bàn tay to như cũ dán tại bên hông cô, không có ý tứ muốn thả ra, Vận Nhi động đậy hai cái, vẫn không tránh đi được.
“Hai người các em chuẩn bị đi đâu?” Âu Thừa Duẫn liễm mi, tiếng nói thuần hậu trung mang theo quyết đóan không bỏ qua, lập tức làm cho Âu Dương ngoan ngoãn bày ra khuôn mặt tươi cười, a dua nói: “Không, anh, anh nghe lầm, em và chị Vận Nhi chuẩn bị đi tìm anh. Đúng không, chị Vận Nhi?”
Âu Dương dùng sức nháy mắt với Vận Nhi, lại đổi lấy Vận Nhi xem thường.
“Phải không?” Âu Thừa Duẫn nghiêng người mở cửa phòng Âu Dương, khóe miệng giơ lên tươi cười tà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949446/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.