Nguyên Tự cũng cảm thấy cạn lời với sự kiên trì bền bỉ của cô, nhưng rốt cuộc vẫn nói với Hoàng Hải Mỵ: "Chuyện thang máy xảy ra vấn đề sau khi bảo trì xong, cô bảo bọn họ gửi lại báo cáo nhé."
Thang máy chuyên dụng của mình gặp sự cố, tất nhiên anh cần biết nguyên nhân gốc rễ. Điều anh muốn không đơn giản chỉ là một bản báo cáo, mà là muốn nói cho bọn họ biết anh rất để ý việc này.
Hoàng Hải Mỵ nghe xong lời này rất hoảng hốt, thang máy xảy ra vấn đề? Cô vội vàng gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nói bọn họ đưa qua ngay. Tổng giám đốc, anh không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ đến xem không?"
Nguyên Tự lắc đầu nói: "Không cần, cô đi làm việc đi. Sự việc thang máy kia chú ý một chút, không phải lần nào cũng có thể may mắn bình an ra ngoài như vậy!"
Hoàng Hải Mỵ hoảng sợ gật đầu, rồi vội vàng phân phó bớt một vài việc cho người khác, còn bản thân thì khẩn trương chạy đi giám sát việc bảo trì thang máy.
Lâm Mộ Lan không phục: ".... Làm gì vừa nghe cô ta tới công ty này, liền cho rằng cô ta sẽ đến nơi này của chúng ta? Cũng không nhất định sẽ đến đây mà không phải sao?"
Tuy nhiên, điều khiến Giang Nhã Tuyên khó chịu nhất là rõ ràng cô ta đã rút lui nhưng cách đây hai ngày lại có tin tức nói cô đã trở lại.
Tâm trạng của Giang Nhã Tuyên hết lên rồi lại xuống.
602 không biết được tình huống lúc đó như thế nào, nguyên nhân Tạ Manh trở lại là gì. Kể cả biết Tạ manh sẽ quay lại, nhưng vì việc này có thể ảnh hưởng đến cốt truyện, cô có thể sẽ là nhân vật chủ chốt, 602 có thể phần nào đoán được nước đi của cô.
Sau khi nghe xong lời 602 nói, Giang Nhã Tuyên rất mệt tim: "Đến bây giờ không tiếp cận được Nguyên Tự, chúng ta lại phải chuyển sang cô ta à?"
Thích một người, hao tâm tổn trí tìm cách tiếp xúc, gần gũi với người ta, là cam tâm tình nguyện. Nhưng khi nó trở thành một công việc bắt buộc, luôn có người không ngừng thúc giục bên cạnh, cái cảm giác rung động lúc ban đầu sẽ biến mất, thậm chí còn khiến người ta thấy mệt mỏi.
Lần đầu tiên cô biết về quỹ đạo của cuộc đời mình trong cuốn sách thông qua 602, nhưng cô lại không có nhiều cảm giác với những sự việc xảy ra ở trong cuốn sách. Những thứ ghi trong sách đối với cô mà nói chỉ như cưỡi ngựa xem hoa. Căn bản không thể tự mình trải nghiệm nên chẳng thể đồng cảm được.
Cũng chỉ là những sự việc xảy ra trong một cuốn sách, cô không có cách nào đánh giá. Mặc dù vậy, thật sự lúc ban đầu Nguyễn Tự đã để lại cho Giang Nhã Tuyên một ấn tượng tốt, cô cũng có rung động chút chút, nếu có thể đương nhiên cũng muốn gả cho anh.
Nhưng mà....
Làm thế nào cô có thể quyến rũ được một người khi mà thậm chí chẳng có cơ hội gặp mặt? Thế thì yêu đương làm sao?
Cô đến nay thậm chí còn chưa gặp trực tiếp Nguyên Tự bao giờ. Một nữ chính như vậy, bạn tin được không?
Ít nhất, trong sách cô đã quen Nguyên Tư Lập từ cuối tháng 12, còn đi dự tiệc sinh nhật vào ngày 29, bởi vậy cả nhà họ Nguyên đều biết đến cô.
Sau đó, ít nhiều cũng có liên hệ với Nguyên Tự, tính đến thời điểm này trong sách, hai người thậm chí còn đã chính thức xác lập mối quan hệ
Đây cũng chính là cái mà Tạ Manh gọi là ‘cùng chung một giuộc’, nhưng mà, cô hiện tại vẫn dậm chân tại chỗ. Đừng nói tới Nguyên Tự, ngay cả Nguyên Tư Lập cô còn chưa quen thân. Rồi cả nam thứ Nguyên Trạch tường cũng không biết làm cái gì cả ngày mà biến mất tiêu? Không thể gặp lấy một lần thì yêu đương kiểu quái gì được, bây giờ thì thảm đến cái mức nào chứ, lại còn phải chạy đi cầu cạnh nhân vật pháo hôi để hợp tác đôi bên cùng có lợi?
Lâm Mộ Lan nói với Hầu Thục Tĩnh: "Tôi có thể kiểm soát được tính tình của chính mình, cô phải tin tôi."
Trong bầu không khí ấy, cuối cùng Tạ Manh cũng long trọng bước lên sàn diễn.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu đỏ tía với áo sơ mi trắng bên trong kết hợp với chân váy đen ngắn đến đùi. Dáng người đẹp, quần áo đẹp, hiệu quả thị giác cứ phải gọi là tăng lên gấp bội!
Mọi người trong văn phòng đều sững sờ trong giây lát, Tạ Manh vừa bước vào cửa đã hô lên: "Giám đốc Hứa"
So với những trường học danh giá, những kiến thức mà cô đã học mới chỉ ở mức cơ bản, vậy nên với chút năng lực bé nhỏ của cô cũng khó mà ứng phó nổi với cường độ công việc của một công ty lớn như Bằng Á.
Nhưng nếu chỉ là tới đây để chơi, cô lại rất biết cách chơi nha.
Nguyên Tự bị đánh cũng không đánh trả, kéo cái ghế tựa ngồi cạnh bên cô, giúp cô nhặt điện thoại lên, hỏi: "Em có muốn anh giúp em đánh một ván không?”
Tạ Manh nghĩ đến mấy cái miệng thúi kia, lập tức ngồi xuống: "Anh có đánh được không? Chắc là cũng thắng được đấy! Tôi nói với anh, tên này thực sự là một tên miệng thúi. Đánh hắn tơi tả vào, nhưng mà đây là game moba² đấy, anh chơi được không?"
Tuy biết là anh chơi vương giả vinh diệu rất lợi hại, nhưng xét cho cùng thì đây cũng không phải trò chơi cùng thể loại.
Sau đó, Nguyên Tự đưa cô đến cánh cửa mở ra thế giới mới. Nguyên Tự không chỉ biết chơi, mà còn chơi rất giỏi là đằng khác….
Tạ Manh không nhịn được ngẩng đầu nhìn Nguyên Tự, hỏi: "Ngày thường anh không đi làm à?"
Nguyên Tự:???
Tạ Manh: "Chuyên tâm làm việc thì anh lấy đâu ra thời gian chơi game?"
Nguyên Tự: "....Em cho rằng tiền em tiêu hiện tại là ai kiếm ra?"
(1) Sinh long hoạt hổ – Thành ngữ tiếng Trung: 生龙活虎 (Shēnglónghuóhǔ): khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào.
(2) Game MOBA là thể loại game đấu trường trực tuyến nhiều người chơi (tên tiếng Anh: Multiplayer online battle arena hay viết tắt MOBA),hay còn được gọi với cái tên chiến lược hành động thời gian thực (ARTS).
_____________
Chương này và chương trước đều đủ 230 votes thì thứ 2 có chương mới nhé (t tự tăng thêm 30 votes vì t lười đấy:v)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]