Editor: mixmimi 
______________ 
Thấy mặt Nguyên Tự trông có chút ủy khuất, Tạ Manh bỗng thấy tâm phiền ý loạn, cô vẫy vẫy tay: "Mấy thứ này lúc dỡ bỏ phòng tân hôn ông nội đã bảo tôi bỏ ra ngoài. Cả nhà cũng không ai lấy nên tôi mới cầm về, anh không thể bảo tôi đút túi làm của riêng được đâu à nha!" 
Thực ra phòng tân hôn là do ông nội Nguyên gia đích thân trang trí, nhưng cháu nội bất hiếu đúng thật là bất hiếu, thấy Tạ Manh đòi phá dỡ phòng tân hôn, ông liền đi tìm Nguyên Tự mắng xối xả. Như thế còn chưa nguôi giận, ông còn tìm cả công nhân đến phá nó giúp cô, thậm chí tức giận đến mức muốn gọi xe tới mang đi thiêu hủy hết. 
Tạ Manh lúc ấy vừa sốc vừa có chút không nỡ. Mấy đồ ở đây chỉ mới mua được hai ba ngày, lâu nhất cũng chỉ là một tháng trước, cái rẻ thì cũng một hai trăm tệ, quý nhất thì đến cả vạn chứ có ít ỏi gì đâu. 
Vậy mà cứ thế đem vứt đi á hả? 
Người mới bước chân vào giới nhà giàu như Tạ Manh không thể hiểu nổi, nhưng mà nếu các người đã không cần, vậy thì tôi cần! Vừa hay có thể đổi chiếc giường cũ kĩ 10 năm tuổi ở nhà cho ba mẹ. 
Nguyên Tự sau khi nghe xong, gian nan mở lời: "Thế ông tôi sau đó nói gì?" 
Tạ Manh nghe thế cười ha hả: "Ông kéo tay tôi, khóc lóc cảm động vô cùng, nói tôi thật là tốt." 
Nguyên Tự: "???" Logic cái kiểu gì thế? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-cong-luoc-chi-nam/2283082/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.