Edit: Vũ Kỳ không đi ra đường mùa dịch 
____________ 
Nguyên Tư Lập cười lạnh: "Thím gạt tôi." 
Tạ Manh xắn tay áo, vươn ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu nhóc, đầu nhỏ của Nguyên Tư Lập bị đẩy ngửa ra sau. 
"Nhóc con nhà mi thử xem xem, sau khi thím đây đánh nhóc xong rồi, bọn họ ai dám đánh thím?" 
Nguyên Tư Lập bị điểm vào trán, tức giận nói với Nguyên Tự: "Chú nhỏ mau đánh thím ấy" 
Nguyên Tự lắc đầu nói: "Chú không đánh phụ nữ." 
Nguyên Tư Lập rung đùi đắc ý mà nói: "Vô dụng, quá vô dụng." 
Nguyên Tự nhìn Nguyên Tư Lập một chút, đột nhiên cảm thán: "Cháu đúng là không còn nhỏ." Thật là thiếu đòn mà! 
Một ngọn đèn ấm áp giữa trời đông gió rét, chiếu sáng những u ám trong lòng, cũng sưởi ấm trái tim người khác. 
Nguyên Tự nhìn bộ dáng Tạ Manh bởi vì nghe được anh nói mà ngẩng đầu cười to, khí thế đắc ý nhìn Nguyên Tư Lập, thế nhưng lại cảm thấy giống như tia nắng ấm áp của mùa xuân. 
Nguyên Tư Lập không phục, đứng lên một bên chỉ vào Nguyên Tự mắng, một bên lại muốn nhào qua giáo huấn Tạ Manh, lại bị Tạ Manh đạp lên lòng bàn chân dạy dỗ suốt 10 phút. 
Gió lạnh run người, Nguyên Tự nhớ đến năm ấy lúc anh mới từ nước ngoài trở về, đến cả tang lễ của anh hai anh thậm chí còn không dám đến. Nhưng tình cảm của anh và anh trai từ nhỏ đã rất tốt, cho nên dù có bị nói là da mặt dày, anh vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-cong-luoc-chi-nam/2283069/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.