Edit: Vũ Kỳ 
____________ 
Tạ Manh mặc một thân đơn giản, sau đó một đường chạy như bay ra khỏi công ty Nguyên Tự, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên Nguyên Tự không đuổi theo cô tới đây. 
Chứ còn gì nữa! Một đại tổng tài đuổi theo sau lưng cô thì còn ra bộ dáng gì! 
Cô cười đắc ý, hai tay đưa ra sau, vừa nhảy vừa hớn hở hát: 
“Cuộc gặp gỡ tốt nhất của chúng ta 
Là tháng tư như hiện tại 
Tơ liễu vỗ về đường phố đó 
Sôi nổi như một trận tuyết lớn 
Em hát bài hát của tôi thật nhẹ nhàng 
Tôi vì được yêu thương mà vừa vui vừa sợ 
Bên trong mỗi bài bát hay 
Ít nhiều cũng có chuyện xưa làm nền 
Cuộc chia tay tốt nhất của chúng ta 
Là như bây giờ, không đỏ mắt 
Vì em mà xuất hiện những vui buồn 
Xin phép lưu lại những kỷ niệm năm ấy 
Sáng hôm sau sẽ chỉ là giấc mơ 
……” 《Giọng ca tuyệt nhất》- Hứa Tung (bài hát t để ở đầu chương, vì không có vietsub nên t dịch đại khái thôi chứ không dịch kĩ lắm, mọi người thông cảm nha hiuhiu) 
Tiếng ca quanh quẩn trên quảng trường công ty, giọng hát ngọt ngào của cô thu hút mọi người xung quanh khiến họ không ngừng quay đầu nhìn lại. Tiết trời tháng 12, người đi đường đều đã trùm kín quần áo, co vai rụt cổ, nhưng mọi người vẫn bị hấp dẫn bởi… giọng hát khó nghe, tuy rằng âm thanh rất êm tai, nhưng giai điệu quá… "nhấp nhô". 
Nguyên Tự đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng nhìn ra, chỉ thấy bóng dáng vui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-cong-luoc-chi-nam/149337/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.