Chương trước
Chương sau
Khi Vệ Tiểu Thảo đến, chuyến bay của Chẩm Lập Phong cũng vừa hạ cánh.

Xem ra cậu tới rất đúng lúc.

Cậu ngẩn người nhìn đám đông qua lại, chẳng hiểu sao chợt nhớ tới lần đầu tiên họ đi máy bay.

Khi còn nghèo hầu hết những chuyến đi xa họ đều ngồi xe lửa, lúc đó còn trẻ nên vẫn chịu nổi mười mấy hai chục tiếng ngồi trên ghế cứng.

Hơn nữa bình thường họ luôn tất bật kiếm tiền trong khu phố nhỏ bé của mình nên hoàn toàn không có cơ hội nào ra ngoài.

Lần đầu đi máy bay là do cậu nài nỉ lôi kéo Chẩm Lập Phong đi chung.

——————

"Mua cũng mua rồi, đâu thể trả lại được. Nếu anh không đi với em thì tấm vé này coi như bỏ phí rồi."

"Em thật là, anh bảo em đi xe lửa mà mua vé máy bay làm gì, cái này đắt cỡ nào chứ, bốn trăm sáu...... Chúng ta phải bán bao nhiêu tô cháo mới kiếm lại được bốn trăm sáu đây."

Lúc đó giám đốc Chẩm còn lâu mới hào phóng như bây giờ, anh vẫn chỉ là một alpha vô cùng bình thường, thậm chí có thể vì mấy trăm tệ mà cằn nhằn không ngớt.

Mặc dù càm ràm nhưng vì không nỡ giận bảo bối nên cuối cùng vẫn lẽo đẽo đi theo.

Ngay cả việc chuẩn bị cũng mất khá nhiều công sức.

"Đi máy bay cái này không cho đem, cái kia cũng không cho đem......" Chỉ sắp xếp hành lý mà Chẩm Lập Phong cũng phàn nàn với Vệ Tiểu Thảo nửa ngày, "Lần này định đem hai con gà về mà không được rồi."

Vệ Tiểu Thảo không còn người nhà nhưng ở quê Chẩm Lập Phong vẫn còn mấy họ hàng thân thích.

Người cha đã mất sớm của Chẩm Lập Phong là anh trưởng trong dòng họ Chẩm nên trên vai Chẩm Lập Phong cũng gánh vác không ít trách nhiệm. Khi anh vừa sinh ra thì mẹ mất, tốt nghiệp tiểu học thì cha gặp nạn qua đời, sau đó họ hàng đùm bọc nuôi anh lớn, vì muốn tự bươn chải nên anh dứt khoát bỏ học rồi xách hành lý đi xa làm công kiếm tiền.

Hoàn cảnh anh và Tiểu Thảo giống nhau nên rất dễ đồng cảm, Tết nào anh cũng dẫn Vệ Tiểu Thảo về quê thăm họ hàng.

Đi máy bay hết sức phiền toái, Chẩm Lập Phong gần như bó tay bó chân ngồi trên ghế nhỏ, trái lại Vệ Tiểu Thảo tràn đầy phấn khởi, lúc thì nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, lúc thì vui vẻ tìm tiếp viên hàng không lấy nước trái cây.

"Đại Chẩm, sao anh không uống, cái này không tốn tiền mà."

"Đâu phải anh sợ tốn tiền." Gương mặt trẻ trung của Chẩm Lập Phong hơi ửng đỏ, lẩm bẩm với Vệ Tiểu Thảo, mùi táo gai trên người chua chua đáng yêu, "Uống nước nhiều phải đi tiểu mất công lắm."

Ngay cả nhà vệ sinh trên máy bay anh cũng chẳng biết cách sử dụng.

——————

"Phụt."

Vệ Tiểu Thảo nhớ lại dáng vẻ Chẩm Lập Phong lúc đó cũng nhịn không được cười.

"Bảo bối?"

Cậu mang theo ý cười ngẩng đầu lên thì thấy một alpha mặc âu phục phẳng phiu từ cổng VIP đi ra ngoài, vừa thấy cậu thì hai mắt anh sáng lên rồi lập tức chạy về phía cậu.

"Bảo bối! Sao em lại tới đây."

Ngay cả khi tăng tốc bước chân, anh vẫn phong độ ngời ngời khiến rất nhiều người chung quanh nhìn trộm.

Nhưng Chẩm Lập Phong vẫn ung dung bình thản như thường, giờ anh đã quen trở thành tiêu điểm của mọi người nên sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt mà e ngại lúng túng nữa.

Vệ Tiểu Thảo bị Chẩm Lập Phong ôm vào lòng, ngửi thấy mùi xà phòng cạo râu sang trọng trên áo vest đối phương thì nụ cười trên mặt dần biến mất.

Thật ra cậu vẫn không hiểu tại sao hai người lại thành ra thế này.

Bao nhiêu lần cậu quyết tâm rời đi thì có bấy nhiêu lần do dự.

Thật nực cười làm sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.