Sue lăn khỏi giường sáng Chủ nhật hôm sau, nhón chân vào phòng tắm, và lấy hộp bao cao su nằm ở ngăn kéo trên cùng. Đã gần một tuần kể từ khi họ bắt được Beth Fritz. Người phụ nữ đó đã thú nhận rằng cô ta ghen với Sue và tin rằng Sue và Benny đang ngoại tình. Để trả đũa, cô ta quyết định giết Sue bằng cách sử dụng cốt truyện trong tác phẩm mới nhất của Sue và đổ tội giết người cho chồng cô ta. Cô ta là người đã gửi con chuột. Cô ta cũng là người đánh cắp chiếc xe hơi. Cô ta đã lấy các trang bản thảo của Benny và để chúng trong xe để họ nghi ngờ anh ta. Cô ta đã làm tất cả mọi thứ - và tất cả chẳng vì điều gì cả, bởi vì Sue sẽ không bao giờ ngó ngàng tới Benny, ít nhất là trong chuyện tình dục. Benny thừa nhận anh ta có chút phải lòng Sue trong vài tháng. Anh ta cũng nói với nhà chức trách rằng vợ anh ta có vấn đề tâm thần trong vài năm rồi. Các bác sĩ vẫn chưa tiến hành chữa trị cho cô ta, nhưng giờ thì Beth không thể chế ngự được nữa và đang chờ bị xét xử. Sue không muốn cô ta ngồi tù, và cả Benny cũng vậy. Anh ta dường như có quan tâm. Vì tình yêu hay tình người, Sue không biết, nhưng anh ta đang làm việc hết sức với bác sĩ của Beth và nói chuyện với DA. Sue đã nghe Jason đảm bảo với Benny rằng tình trạng tâm thần của vợ anh ta sẽ là được tòa án cân nhắc trước khi đưa ra quyết định. Sue nhìn tấm gương phòng tắm đang phản chiếu hình ảnh của mình. Cô không cần một vệ sĩ nữa, và Jason vẫn chưa rời đi. Anh thậm chí còn xin nghỉ làm tuần trước. Nhưng còn một việc nữa đáng phải lưu tâm, là về số lượng, Sue đổ hộp ra và đếm. Tám! Còn có tám chiếc bao cao su cỡ đại, và vẫn chưa có lời yêu thương, cam kết hay tính chuyện tương lai nào. Cô không hỏi gì nhiều, chỉ một dấu hiệu của điều họ đang làm đây. Trong gần hai tuần qua họ đã sống và yêu nhau, nhưng giờ cô đứng đây, không biết họ có thực sự đang sống cùng nhau hay họ có đang thật sự yêu nhau không. Được rồi, Sue biết mình đang yêu, nhưng tình yêu phải từ hai phía. Đường một chiều chỉ dẫn đến Painsville, và Sue thì đã đến đó nhiều hơn số lần cô có thể đêm được. Cô mân mê cái gói nhỏ. Cả thời gian và những chiếc bao cao su đều đang cạn dần. “Em ổn chứ?” Cô quay ngoắt lại, hoảng sợ. “Ổn như lông ếch.” Cô nói ngay câu nói yêu thích của ông ngoại vì nó là điều đầu tiên trong tâm trí cô. Trán Jason nhăn lại, và anh bước lại gần hơn. “Lông ếch?” “Chỉ là một cách nói thôi.” Cô đặt tay lên ngực anh, muốn anh rời khỏi phòng tắm trước khi anh nhận ra... Quá muộn. Ánh mắt anh di chuyển tới chỗ bao cao su vừa đổ ra. “Ý hay đấy!” Anh nở nụ cười quyến rũ khi lướt tay phía trước bộ đồ ngủ hình gấu trúc-nhảy múa của cô và tiến vào trong quần lót lụa. Cô quên cả thở khi đầu ngón trỏ của anh mân mê đúng chỗ. Jason với lấy một chiếc bao cao su, nâng cô lên và đưa cô tới giường. Anh đặt cô xuống và đứng bên cạnh cô. Bảy, Sue nghĩ khi cô nhìn anh trượt chiếc quần đùi của mình xuống. Họ còn bảy cái bao cao su. Và rồi cô từ bỏ việc nghĩ về những con số và tập trung vào người đàn ông trước mặt mình. Người đàn ông khỏa thân trước mặt cô. Anh trượt vào giường, cơ thể anh vẫn ấm áp từ giấc ngủ, và ép sát vào cô. “Có bất kỳ yêu cầu nào không?” Anh mở cúc áo cô, từng cúc một, đặt mỗi nụ hôn giữa các cúc áo. “Yêu cầu?” Áo cô gia nhập cùng chiếc quần đùi của anh. “Em muốn ở trên không?” Anh di chuyển tới búng lưỡi trên núm vú cô. “Hay ở dưới?” Anh di chuyển tới núm vú bên kia và cho nó cùng một sự quan tâm. “Nhanh?” Anh tuột chiếc quần ngủ của cô xuống, nó hạ cánh trên tủ quần áo của cô. “Hay chậm?” Anh lướt tay lên đầu gối trái của cô sau đó di chuyển ngón tay vào giữa hai chân cô và chuyển dần lên phía trên đùi cô. Từng inch chậm rãi. “Khiến em ngạc nhiên đi.” Cô mở rộng hai chân. “Chúa ơi, anh thích khi em làm thế,” anh nói. “Làm gì?” cô cố để hỏi, sự chú ý của cô đang dán dính lấy từng cử động của anh trên chân cô. “Cách em mở rộng chân, để anh có thể làm... thế này.” Anh đưa ngón tay vào trong cô. Hông cô nâng lên trong khi nhịp tim tăng vọt. Người đàn ông này biết chính xác phải chạm vào cô ở đâu. Anh đã tìm thấy nơi nóng bỏng bên trong cô mà chưa từng ai tìm ra. “Anh tới đúng chưa?” Hơi thở của anh quét qua mặt cô. “Ồ, yeah,” cô hổn hển. Cô với tay xuống tóm lấy anh, muốn anh cũng tận hưởng được khoái lạc như anh đang làm với mình. “Không!” Anh nắm lấy tay cô. “Để anh phục vụ em trước đã.” Anh đẩy tay cô trở lại giường. “Chỉ cần tận hưởng thôi. Anh muốn xem em. Xem cách anh khiến mắt em tối lại khi em lên đỉnh. Cách lưỡi em liếm môi dưới.” “Em thật sự đã làm vậy sao?” Sue tan chảy trên chiếc gối của mình và để anh quan sát cô. Những ngón tay anh như có ma thuật. Khoái lạc dâng trào. Dâng cao hơn nữa. Cao hơn nữa. “Cái này để sau. Hãy để anh cho em nhiều hơn.” Nghe giọng nói – sâu, trầm khàn – của anh khiến cực khoái lấp đầy cô. Sự thăng hoa, đam mê của cô đến nhanh hơn dự khiến. Hơi thở của Sue ngưng lại, các cơ bắp căng lên và bùng nổ trong niềm hân hoan. “Nhìn anh này,” anh yêu cầu. Mở mắt, cô bắt gặp ánh nhìn đói khát của anh. Trái tim cô đập dồn như thể cô vừa chạy marathon, và mỗi cơ bắp trong cơ thể cô lại bắt đầu căng lên, cảm giác tuyệt vời của hormone. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh tối màu của anh, và ngay khi đó mọi thứ trong cuộc sống cảm giác như đều có thể. Cô có thể nhảy khỏi một tòa nhà cao tầng. Cô có thể bơi qua đại dương... Trong khoảng thời gian của bảy chiếc bao cao su, cô có thể thuyết phục Jason yêu cô mãi mãi. Một nụ cười dịu dàng nhếch lên bên khóe miệng anh. “Nó thế nào?” Anh vươn người thẳng dậy, quỳ trên giường. “Họ vẫn chưa tạo ra từ ngữ để diễn tả nó. Nhưng thiên đường thứ bảy hay lạc thú cũng gần giống.” Ánh mắt Sue chu du khắp cơ thể anh: bờ vai rộng, lớp lông vàng tối như cánh chim đại bàng trải khắp ngực anh, vòng bụng cứng như... Ánh mắt cô hạ xuống khu vực biểu trưng cho giới tính của anh, đang hoàn toàn dựng đứng và rập rạp. Cỡ đại. Và có điều gì đó khi nhận thức được sự cương cứng của anh trong việc khiến cô thỏa mãi làm cô muốn đáp trả. “Đến lượt em.” Cô ngồi dậy và chỉ vào chân giường. “Giờ thì để em phục vụ anh.” “Em không phải làm thế đâu,” anh nói, nhưng anh đang duỗi người xuống chính xác nơi cô vừa chỉ. Anh khóa tay sau gáy, bắp tay căng lên, và ánh mắt anh dán chặt vào từng bước cô di chuyển. Cô không bận tâm rằng anh đang quan sát. Như một vấn đề thực tế, cô cũng muốn anh. “Và em định phục vụ anh thế nào vậy?” Giọng anh sâu và khàn khàn quyến rũ. Cô yêu âm thanh khàn khàn đó. Yêu anh quá nhiều khiến ngực cô đau nhói. “Hmmm. Em đang nghĩ đến vài thứ.” Chậm rãi cô chải một tay lên xuống ngực anh, lướt qua rốn anh. Những ngón tay cô di chuyển vào lớp lông tối màu giữa hai chân anh trước khi cô khum lấy anh trong tay mình. Cô nhớ lại những lời anh đã nói khi anh khiến cô bùng cháy, và vì cô không mấy thành công với những lời gợi dục, có thể cô sẽ thử lần này. “Anh muốn được vuốt ve thế nào? Siết chặt?” Cô siết lấy chiều dài nóng bỏng cứng rắn nam tính của anh trong tay. “Hay chỉ là cái chạm nhẹ nhàng?” Cô nới lỏng nắm tay và chỉ hơi chạm nhẹ lên xuống vật nam tính của anh. “Cả hai đều tuyệt cả.” Anh nâng hông lên, di chuyển bản thân lên xuống trong bàn tay cô. “Ở đâu là mang lại cảm giác tuyệt nhất?” Cô thả anh ra và chạy một ngón tay quanh đỉnh đang phồng lên của anh. “Ở đây sao?” Cô vuốt ve một vòng quanh đầu chóp mượt như nhung. “Hay ở đây?” Cô chạy ngón tay cái xuống mặt sau vật cứng rắn của anh, qua một tĩnh mạch. Anh rít sâu một hơi. “Cảm giác đó thật... wow!” Cô cười khúc khích. “’Wow?’ Chắc chắn anh có thể làm tốt hơn chứ. Em là một nhà văn. Em cần những từ ngữ hay ho hơn cơ.” Anh ngóc đầu lên một chút, đôi mắt xanh của anh rực cháy đam mê, bắt gặp ánh mắt cô. “Không, ‘wow’ đã nói lên khá nhiều rồi.” Nụ cười toe toét của anh khiến thứ gì đó trong cô tan chảy, và cô biết chừng nào anh còn mỉm cười với cô như vậy, thế giới của cô sẽ thật tuyệt vời. Không, không phải tuyệt vời; thế giới của cô sẽ trở nên hoàn hảo. “Được rồi, em sẽ nhận ‘wow’. Chỉ bây giờ thôi. Nhưng để xem em có thể kiếm được từ nào khác không nhé.” Cô cười khúc khích, sau đó đặt mình giữa hai đầu gối anh. Cô cúi xuống và để những sợ tóc của mình chải trên nơi quyến rũ của anh trước khi cô hạ miệng xuống. Thở ra trên phần đỉnh, cô nghe thấy anh rên lên. “Em còn hơn cả giấc mơ ướt át tuyệt vời nhất của anh,” anh nói. Hông anh nâng khỏi giường. “Thật sao?” cô hôn lên phía trên đùi anh và lướt tay cô nâng trọng lượng của hai quả bóng của anh. “Những từ đó thì sao?” anh hỏi. “Tốt hơn rồi đấy, nhưng chưa đủ tốt.” Cô nâng chúng lên và hôn lên từng quả một. “Được rồi, thế còn em tuyệt vời chết mất thì sao? Cô bật cười. “Đó là lý do tại sao anh lại đang ướt ở đây phải không?” Cô lướt lưỡi qua cái đầu lỗ nhỏ đang mở ra, nếm vị của anh và cô yêu nó. “Quỷ thần ơi.” Hông anh di chuyển lên xuống. “Em tốt hơn nên bọc nó lại đi em yêu, bởi vì nó sắp nổ tung vì em rồi đấy.” Cô chạy lưỡi mình lên anh lần nữa. “Vậy thì bùng nổ đi,” cô nói. “Bởi vì em không nghĩ nó được bọc gì trong những giấc mơ ướt át đâu.” Cô đưa anh vào miệng, rồi ra, quyện lưỡi cô quanh đầu vật nam tính của anh và nghe anh rên lên từ sâu trong lồng ngực. Dương vật anh đập rộn bên dưới lưỡi cô, nhưng trước khi cực khoái của anh đến, anh bật dậy bằng vai, kéo cô lên và đẩy cô xuống giường. “Em vẫn chưa xong.” Cô trề môi dưới ra theo cái kiểu cô hy vọng nó trông giống một cái bĩu môi gợi cảm. “Anh muốn ở trong em.” Anh với lấy bao cao su đặt ở đầu giường cô. Bằng một động tác dứt khoát anh xé mở vỏ bao bằng hàm răng của mình. “Nhưng anh chắc chắn hy vọng rằng em có thể lên đỉnh nhanh chóng.” Anh bao phủ cơ thể cô bằng cơ thể anh. Trọng lượng của anh thật ngọt ngào. Phần nam tính của anh cứng rắn và sẵn sàng, đặt đúng vị trí, và còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt anh vùi sâu mình vào trong cô. Đẩy vào. Kéo ra. Đây là sức mạnh, niềm đam mê mạnh mẽ của một người đàn ông biết mình muốn gì và lấy được nó. Anh đang lấy đi tất cả những gì cô dâng tặng. Mỗi cơn cực khoái lại dâng cao hơn, gấp gáp hơn. Cô cố gắng bắt kịp nhịp độ của anh nhưng rồi nhận ra nó không quan trọng. Thật tuyệt khi chỉ cần nhìn anh, cảm nhận anh đanh mất mình bên trong cơn cực khoái của chính cô. Nhưng rồi anh đưa tay mình vào giữa cơ thể họ và tìm thấy cái núm nhỏ nóng bỏng của cô. Ngay lập tức, cô lạc lối. Lạc lối trong sự kỳ diệu. Lạc lối trong khoái lạc. Lạc lối trong tình yêu. Còn bảy chiếc bao cao su. *** Tối hôm đó Sue đảo nồi mì, cầu nguyện rằng cô có thể sửa được món ăn, ngay khi Jason bước vào bếp sau khi tắm. “Mai anh có đi làm không?” “Anh vẫn đang trong tuần nghỉ phép.” Anh di chuyển tới gần hơn, nhìn qua vai cô. “Wow! Em đang nấu ăn à?” “Chỉ là pasta thôi.” Và làm ơn ngon nhé. “Nhưng không phải anh nên để dành những ngày nghỉ cho” – tuần trăng mật của chúng ta – “một ngày mưa sao?” “Mệt với anh rồi sao?” Sự hài hước lẫn trong giọng nói của anh, nhưng trong mắt anh lại là những cảm xúc nghiêm túc hơn thế. Và rồi anh chớp mắt, những cảm xúc biến mất. “Không. Em chỉ... giờ thì em không cần vệ sĩ nữa và Chase sẽ nhớ anh đấy.” Cô chờ để nghe Jason nói anh không muốn quay trở lại công việc bởi vì anh sẽ nhớ cô, bởi vì anh thật sự quan tâm, bởi vì những gì họ đang có với nhau là đặc biệt. Cô chẳng nhận được gì, dù chỉ là dấu hiệu nhỏ nhất cho cô biết những gì anh đang cảm nhận, rằng cô còn hơn cả... hơn cả cô Feng Shui. “Em nói đúng. Anh có lẽ nên quay trở lại làm việc ngày mai.” Anh tóm lấy một lon bia trong tủ lạnh, mở ra và uống hai ngụm dài khi nhìn chằm chằm vào bức tường. Cuối cùng, anh quay lại. “Anh gọi tới trong khi anh tắm thế?” “À, em quên mất. Là Benny gọi.” Cô đặt muỗn xuống bàn bếp. “Anh ấy nói là đánh giá cao việc anh đã nói chuyện với DA về Beth.” Jason nhún vai, như thể đó chẳng phải việc lớn lao gì, nhưng Sue biết là có. Và đó chỉ là thêm một lý do nữa khiến cô càng yêu anh hơn. Anh uống thêm một ngụm bia nữa. “Hãy hy vọng là họ giam cô ta đủ lâu để cô ta tỉnh ra.” “Ừ.” Sue ngừng lời. “Em nghĩ là họ yêu nhau. Em nghĩ đôi khi chỉ là họ quên mất điều đó mà thôi.” Và có thể bỏ đi nữa. “Thật sao?” Anh có vẻ phân tâm và lao vào phòng khách. Sue cố cưỡng lại nỗi thất vọng của bản thân, hướng ánh nhìn đến nồi pasta trên bếp. Chỉ cần nghe đến từ yêu thôi là người đàn ông này đã chạy thẳng rồi. *** Bữa tối chẳng ngon lành gì. Vậy tại sao cả hai người họ vẫn đang ăn? Sue xoay mỳ Ý quanh nĩa của mình, cảm thấy thời khắc diệt vong cân kề. Jiminy Cricket, cô đã cũ rồi sao? Cô nhìn chằm chằm chiếc bánh mì cuộn nằm trơ trọi trong giỏ đựng. “Em biết đấy...” Jason đẩy đĩa của mình ra. “Anh vừa mới nhớ ra là anh quên tưới cây trong căn hộ của mình. Theo em thì nó đã chết chưa?” Bụng dạ cô nhộn nhạo. Cô nói. “Phụ thuộc vào giống cây trồng.” Nhưng giọng nói bên trong cô bắt đầu òa khóc. Chúng ta vẫn còn bảy cái bao cao su nữa cơ mà! “Anh có lẽ nên kiểm tra nhỉ?” Anh xoay xoay chai bia trong tay. “Nhưng nếu em muốn anh ở lại... ý anh là, chẳng dễ dàng gì để vượt qua những gì em đã trải qua. Anh có thể... mua thêm loại cây khác. Loại rẻ hơn, phải không?” “Phụ thuộc vào giống cây trồng.” Cô lặp lại một cách bình tĩnh, nhưng thực tế thì cô đang chẳng cảm thấy bình tĩnh chút nào. Vậy ra lý do anh ở lại – bởi vì anh nghĩ cô đang sợ hãi? Chúa ơi, cô không muốn anh ở đây nếu đó là vì vụ án. Nhưng. Trời ạ, cô cũng không muốn anh đi. Cô có thể giả vờ sợ hãi không? Nói dối được không? Cô có thể giả vờ trong suốt phần còn lại của đời mình không? Không. Cô không giỏi giả vờ. Không trong cực khoái – mặc dù cô chắc chắn không phải giả vờ làm thế - và không giả vờ rằng ai đó yêu mình trong khi không phải vậy. Và sâu bên trong cô nghe thấy một giọng nói, Ngươi xứng đáng có được nhiều hơn thế. Và đúng là cô xứng đáng hơn thế. Cô xứng đáng với ai đó yêu mình. Nhưng ai đó đang ở đâu chứ? Và tại sao đó lại không phải Jason? Bắt lấy hơi thở của mình, cô ước có ai đó bắt lấy trái tim cô, bởi vì cô chắc chắn nó sắp tan vỡ thành cả triệu mảnh. Có lẽ là hai triệu. Cô mỉm cười can đảm. “Em lớn rồi. Bên cạnh đó, em có cả gói tampon rồi.” Ánh mắt anh di chuyển khắp người cô, dao động, lạnh nhạt. “Ừ. Em có tampon.” Anh nhắm mắt lại, mở chúng ra, và nhìn cô như thể anh muốn nói điều gì đó. Điều gì đó quan trọng. Điều gì đó có thể giải quyết vấn đề. Nhưng rồi anh uống thêm một ngụm bia dài nữa và nhìn đi chỗ khác. Anh giúp cô rửa bát đĩa. Chuyện gì đến cũng đã đến khi anh từ chối món tráng miệng. Jason luôn muốn ăn tráng miệng – hay ít nhất anh muốn xem cô ăn nó. Giờ không còn nữa. Cô là bánh mì thiu. Và các vết nấm mốc đang lan dần trên cánh tay cô sao? Có lẽ không phải trên cánh tay, mà là trong tim cô. Cô đang mọc nấm khắp cơ thể. Cô cũng cảm thấy nó nữa: nỗi đau cũng đang mọc dần. Và nó khiến cô không muốn sống nữa. Đến tám giờ tối anh đã thu dọn gần hết đồ đạc của mình, hôn cô và nói anh sẽ ghé qua gặp cô ngày mai. Lời hứa mơ hồ khiến nước mắt Sue không thể ngừng rơi ngay khi anh bước khỏi cửa. Cô lau đi bằng tay áo ngủ hình con voi của mình, bằng gối, và bằng cả hộp giấy ăn. Nước mắt không ngừng rơi cho đến khi cô không thể khóc thêm được nữa, cuộn mình trên giường với Hitchcock vào lúc 10 giờ tối, đó là khi Jason gọi. “Em đang mặc bộ đồ ngủ nào đấy?” anh hỏi. Cô sụt sịt, cầu nguyện rằng anh không nghe thấy nỗi đau trong giọng nói của mình. Anh có thể đã đi, nhưng tim cô vẫn chưa xóa được hình bóng anh. “Voi.” “Anh rất thích voi. Muốn một cuộc gọi sex không?” “Em không gọi mấy cuộc gọi sex, nhớ không?” “Hmmm, anh đoán là anh quên mất,” anh nói. Anh còn quên gì khác nữa? Ngực cô bắt đầu nhức nhối lần nữa. Mất bao lâu nữa trước khi anh quên mất cô? Bao lâu nữa trước khi anh thậm chí còn không nhớ gọi điện nữa? Sao anh lại bỏ đi? Câu hỏi dâng lên trên đầu lưỡi cô, nhưng cô không thể thốt thành lời. Có lẽ bởi cô không muốn biết câu trả lời. Có lẽ là cùng lý do cô không bao giờ hỏi để khẳng định lại lý do tại sao anh không gọi lại vào bốn tháng trước. Bởi vì sâu bên trong, cô sự câu trả lời sẽ là cô chẳng đáng để anh bận tâm nhiều. Và nếu cô không đáng bận tâm nhiều thế, thì làm sao cô có thể biết cô sẽ bận tâm đến nó nhiều vào ngày mai đây? Điều này có phải rằng cô có vấn đề về niềm tin hay không? Có thể. Được rồi, đúng vậy, cô thừa nhận. Cô có vấn đề về niềm tin. Sue Finley có vấn đề lớn về niềm tin. Nhưng cô đã mất quá nhiều người cô tin rằng sẽ luôn ở đó đợi cô. Làm sao cô có thể không có vấn đề về tin tưởng với một người cô thật sự không tin chứ? Mội người không bao giờ đưa ra bất kỳ lời hứa nào. “Mấy cái cây của anh sao rồi?” “Vẫn sống.” Một khoảng lặng trên đường dây. “Em ổn cả chứ?” anh hỏi. “Mệt,” cô nói. Đang chết dần bên trong. “Em có muốn anh dập máy không?” anh hỏi, giọng anh nghiêm nghị. Không bao giờ. “Có lẽ.” *** Cứ như địa ngục vậy. Anh không thể chợp mắt được chút nào. Ruột gan anh lộn nhào. Đây có phải cảm giác khi mất đi một cánh tay không? Jason lái xe vào chỗ đậu xe của Sue và nhìn chằm chằm nhà cô trong khi mặt trời ló dạng. Anh không thể để mất cô được, anh tự nhủ và siết chặt tay trên vô lăng đến đau nhói. Ra đi là điều đúng đắn. Họ là người tình, những người tình tuyệt vời. Vậy nếu cô không cần anh theo những cách khác thì sao? Cô cần anh bởi tình dục. Không phải thế là đủ rồi sao? Anh chờ ít nhất thêm ba mươi phút nữa trước khi bước vào trong. Tự vào nhà, anh lặng lẽ bước vào phòng ngủ của cô. Tim anh nảy lên tận họng khi trông thấy cô, yên bình, ấm áp và đang ngủ. Vẻ đẹp của cô khiến anh đau nhói chỉ bằng việc ngắm nhìn cô. Nhưng anh chỉ nhìn. Anh đắm mình trong hình ảnh về cô, những đường cong nhỏ nhắn ẩn bên dưới bộ đồ ngủ cotton in hình voi, mắt cá chân phải của cô kẹp bên dưới chân trái, mái tóc vàng óng như một vầng hào quang xõa quanh đầu cô. Tim anh muốn hét lên những lời anh chưa bao giờ nói, hứa hẹn những điều anh chưa bao giờ hứa với bất kỳ ai. Nhưng hành động như vậy thật không giống anh. Anh không thể cho phép mình muốn thứ gì đó quá nhiều được. Anh là anh chàng chỉ-sống-cho-hiện-tại, không phải kiểu người hứa hẹn hay cam kết lâu dài. Và vì thế, anh ngừng mong mỏi những điều anh không thể có và bắt đầu nghĩ về những gì có thể. Anh cởi đôi giày Reeboks của mình, lột vớ khỏi chân, kéo chiếc áo phông qua đầu. Tụt quần jean, đẩy nó xuống và bỏ lại chúng ở giữa sàn nhà cùng chiếc quần đùi của mình. Sau đó anh bước đến bên giường, nhẹ nhàng bò lên cạnh cô, và hôn lên má cô. Cô từ từ thức giấc, đặt tay lên vòm ngực trần của anh. Tay cô đang áp vào nơi tim anh đang đập rộn. Nơi tim anh, chắc chắn là anh cảm thấy nó, nửa như tan vỡ khi rời bỏ cô tối qua. Cô chớp chớp đôi mắt xanh ngái ngủ nhìn anh. “Anh đang làm... gì ở đây?” Anh chạy một ngón tay xuống má cô và tiếp tục xuống nữa để chà sát bàn tay mình lên ngực cô. “Anh nghĩ em có thể cần... gì đó.” Anh đã dành hai tuần qua học cách khiến cô chậm rãi, khiến cô nhanh chóng. Giờ thì anh cần một tốc độ phù hợp để giải tỏa nỗi thất vọng đang khiến bụng dạ anh lộn nhào. Anh cúi xuống hôn cô. Cô lùi lại, dù đôi mắt đang bừng lên niềm đam mê. “Em... em có hơi thở- buổi bình mih.” “Anh yêu hơi thở buổi bình minh của em.” Anh cởi cúc áo ngủ của cô và hôn cô lần nữa. Anh hôn lên môi cô, nếm Sue, thưởng thức những gì anh khao khát suốt cả đêm. Anh di chuyển nụ hôn đến cổ cô. Cách mặt anh vừa khít với đường cong nữ tính của cô khiến anh thay đổi ý định về nhu cầu cần nhanh chóng. Không, anh muốn chậm rãi. Anh muốn nó phải tuyệt đến mức cô cảm nhận được điều anh cảm nhận, đến mức cô biết tất cả những lời anh không thể nói ra. Chậm rãi anh lướt tay lên đáy quần ngủ của cô, cà răng mình lên bụng cô, cảm thấy các cơ của cô siết lại bên dưới lòng bàn tay mình. Hông cô nâng lên, khuyến khích những cái vuốt ve của anh thấp hơn nữa, nhưng anh chưa vội làm thế. Túm lấy cạp quần, anh cởi bộ đồ ngủ của cô ra. Sau đó anh di chuyển cơ thể mình xuống thấp hơn, đặt những nụ hôn ẩm ướt chậm rãi lên ngực cô trong khi làm vậy. Khi anh nhìn lên và thấy núm vú ẩm ướt của cô đang siết chặt, phần nam tính của anh còn cứng hơn nữa. Anh búng lưỡi qua rốn cô và nghe thấy cô rên lên. “Hmm, em thích thế?” Anh nhìn lên. “Ồ vâng,” cô lẩm bẩm, mắt nhắm lại, cả hai tay cô đang siết chặt hai bên. “Em có thích thế này không?” Anh di chuyển xuống thấp hơn, chạy lưỡi qua đỉnh xương chậu của cô. “Có.” Cô siết chặt hai đùi lại với nhau. “Nào, đừng có cố giữ gạt anh ra ngoài như vậy chứ.” Anh trượt tay giữa hai đùi đang khép chặt của cô. “Hoặc em có thể bỏ lỡ điều anh sắp làm đấy.” Anh cảm thấy cô thư giãn, cảm thấy hông cô di chuyển lên xuống một cách ngọt ngào nói với người đàn ông rằng cô ấy đã sẵn sàng. Nhưng anh chưa sẵn sàng. Vẫn chưa. Anh vẫn chưa xong việc yêu cô. “Mở đùi em ra cho anh.” Ham muốn dội thẳng vào háng anh và cảm giác quyền lực ập đến anh khi cô vâng lời. “Rộng hơn nào.” Đặt bản thân giữa hai đầu gối cô, anh cúi xuống và hôn lên đùi trong của cô. Nhìn chằm chằm vào miền da thịt ẩm ướt hồng hồng ngay trước mắt, anh cảm thấy sự hưng phấn của mình đang dâng lên đến mức đau đớn. “Em có biết em tuyệt đẹp ở đây không?” Anh lướt một ngón tay lên đùi cô, ngang qua cái mô nhỏ chó những lọn xoăn vàng của cô, và đẩy một ngón tay vào bên trong khe nhỏ ẩm ướt quyến rũ của cô. Hông cô nảy lên và đầu gối cô giật lên siết lấy hai bên khuôn mặt anh. Anh rút ngón tay lại. “Đừng dừng lại,” cô lẩm bẩm. “Làm ơn, em cần –” “Thư giãn chân em nào, em yêu.” Quay mặt lại, anh cắn vào mặt trong đùi bên phải của cô bằng răng mình. “Mở lại ra cho anh nào.” “Jason.” Cô kêu tên anh như một tiếng van vỉ. “Em có thể cầu xin, Sue, nhưng giờ thì anh xin lỗi, bởi vì anh đang tận hưởng quãng thời gian ngọt ngào của chính mình, và em sẽ phải chịu đựng nó.” *** Sáu. Còn lại sáo cái bao cao su, Sue nghĩ lại khi cô quan sát Jason đang lau khô người sau khi tắm. Vẫn cuộn tròn trên giường, sau ba lần cực khoái anh tặng cô, cô quan sát chiếc khăn của cô di chuyển trên phần nam tính hoàn hảo của anh. “Còn nhìn anh như vậy và anh sẽ nhảy lại giường với em và bò vào giữa hai chân em lần nữa đấy.” Cô cười toe, những cảm xúc choáng váng kể từ khi khóc lóc rồi lại thấy anh đang trên giường mình vào buổi sáng, và rồi tận hưởng cấp độ mới của anh trong chuyện ân ái. Người đàn ông này là một vị thần. “Tốt thôi. Anh đã cảnh báo rồi đấy nhé.” Anh vắt chiếc khăn lên vai và lăn vào giường. Sue ré lên, lăn khỏi nệm, và bật cười khi một Jason đang khỏa thân đuổi theo cô khắp phòng ngủ. Nhưng cô giữ không cho anh sử dụng thêm một cái bao cao su nào nữa. Cô phải bảo tồn chúng, lâu nhất có thể. Anh pha cà phê và chưng vài quả trứng trong khi cô nướng ít bánh mì. Anh có vẻ không bận tâm lắm với các góc bánh cháy đen; dù sao thì anh vẫn ăn nó. Vừa khi họ ngồi xuống thì điện thoại của anh reo. Sue quan sát anh trả lời điện thoại. “Lại không đến ạ?” Anh liếc nhìn Sue và cười toe toét. “Vâng, thưa bà. Cháu sẽ gọi ngay ạ.” Khi anh gác máy, anh bật cười. “Quý bà Dưa chuột cần anh gọi cho dịch vụ xe limo bởi vì lái xe của bà ấy muộn năm phút.” Sue cười khúc khích. “Sao anh không bảo bà ấy là anh không thể tiếp tục làm thế này được nữa?” Nhưng ngay cả khi nói ra điều đó, Sue biết Jason sẽ không làm vậy. Anh chỉ có chút phàn nàn, nhưng bằng cách nào đó Sue cảm thấy anh thích thú với việc giúp đỡ người phụ nữ đó. Trong suốt cả bữa ăn họ trò chuyện, nhưng với vài lý do nào đó không khí vui vẻ dường như đã biến mất thay vào đó là cuộc trò chuyện gượng gạo. Sue thấy chính mình đang thao thao bất tuyệt những điều ngu ngốc để khỏa lấp khoảng lặng lúng túng. “Anh có tin là có UFO không? Anh có biết trò chuyện với cây cối sẽ giúp chúng phát triển khỏe mạnh không?” Sau đó Jason giúp cô dọn dẹp nhà bếp, và cô lại tiếp tục luyên thuyên về các chủ đề đâm-đầu-vào-tường. Khi bát đĩa đã xong và cô lại bị đẩy vào một sự tiếp xúc khác, anh ấn cô vào tường, đẩy mọi thứ anh có vào trong một nụ hôn – lưỡi anh, tay anh, cơ thể anh. Nhưng cuối cùng anh cũng lùi lại để hớp chút không khí và lên tiếng, “anh phải đi bây giờ hoặc có thể về muộn.” Anh nháy mắt với cô. “Anh sẽ gọi cho em tối nay.” Và rồi anh bước đi. Gọi. Anh sẽ gọi cho cô tối nay. Sue ép trán vào cửa sổ phòng ăn và nhìn theo chiếc Mustang của anh lái đi. Đột nhiên bị bỏ lại một mình, cô cảm thấy vài giọt nước mắt không mong đợi từ đêm qua bắt đầu trở lại. Tất cả những gì cô có thể nghĩ là: Người đàn ông này đã hôn cô điên cuồng và rồi nói anh sẽ gọi cho cô. Tại sao điều này nghe quen đến vậy? Bởi nó thật giống chuyện đã xảy ra từ bốn tháng trước. Không, lần này nó sẽ không giống thế. Jason sẽ không làm vậy với cô nữa đâu. Nhưng nhiều như cô muốn tin vào điều đó, cô biết mình đã quá mệt mỏi với việc dự đoán những gì Jason đang cảm thấy. Sâu bên trong cô tin anh có quan tâm, nhưng đó là khi họ trò chuyện. Thực sự trò chuyện. Đêm nay khi anh gọi tới, họ sẽ không luyên thuyên về UFO nữa. *** Sue chờ điện thoại. Khi anh không gọi lúc sáu giờ, cô tiến tới việc thay đồ phòng khi anh xuất hiện rủ cô đi ăn tối. Lúc bảy giờ cô quyết định sẽ tự mình chuẩn bị một bữa ăn nhanh. Cô ăn trong phòng làm việc trong khi Mama và đám mèo con của nó cần giải quyết nhu cầu riêng. Đến tám giờ, cô gọi cho Lacy chỉ để đảm bảo Jason và Chase không có vụ việc nào cần giải quyết ngoài giờ. Chase là người trả lời điện thoại, vậy nên Sue dập máy. Đến chín giờ, Sue mở một chai Merlot và ngồi xuống bên cạnh cây vả và Hitchcock để nói chuyện. (Kể từ khi quý cô Cây Vả làm rất tốt, Sue quyết định cô ta là đối tượng tốt nhất để cô than thân trách phận). Đến mười giờ, cô đã uống hết ba ly. Và đến mười giờ ba mươi, khi điện thoại reo, Sue và Quý cô Cây Vả đã có khác nhiều sự đồng cảm rằng với tất cả những kẻ trộm xe, những kẻ giả mạo, cướp nhà băng, đồng-cô, những cái bánh-mì-tươi-bị-thiu. Cô không cần tới một người đàn ông. Cô có một cái máy rung để chăm sóc nhu cầu thường xuyên của mình rồi. Và miễn là cô không có sự cám dỗ chực lởn vởn xung quanh, cô sẽ chỉ thỉnh thoảng ngứa ngáy chút đỉnh thôi. “Hello,” cô chộp lấy máy trong chưa đầy một-cái-chớp-mắt. “Em đang mặc gì tối nay thế?” Giọng nói gây chết người của anh vang lên. Sue cắn môi. Cô đã thề là sẽ nói chuyện với anh tối nay, nhưng tại sao? Hành động thì luôn mạnh hơn lời nói, phải vậy không? Anh sẽ bỏ rơi cô, và còn hơn thế là sẽ quay lại chỉ để giải quyết nhanh chóng nhu cầu khó chịu của bản thân, anh không để lại cho cô một dấu hiệu rằng cô có chút ý nghĩa quái nào với anh cả. “Em đang mặc gì sao? Để em xem? À, đai trinh nữ,” cô trả lời. “Em quá mệt để trò chuyện rồi.” “Quá mệt sao?” Giọng anh nghe có vẻ bị tổn thương, nhưng cô không quan tâm. Được rồi đó là lời nói dối; cô vẫn quan tâm, nhưng một ly Merlot nữa là sẽ ổn cả thông. Ai quan tâm đến phương pháp nhanh chóng của mẹ cô chứ? Nó được việc rồi đấy thôi. Nỗi đau lan âm ỉ trong ngực cô. Cô có lẽ nên ở lại giường vào ngày mai nữa. Cô đặt chiếc ly rỗng của mình xuống và với lấy chai rượu. “Em ổn cả chứ?” anh hỏi. “Ổn. Còn hơn cả ổn. Em thấy thật tuyệt vời!” Cô uống một ngum lớn, lần này là uống luôn từ chai. “Vậy thì, hẹn gặp lại nhé. Chờ đã. Em có ý này hay hơn. Em sẽ nói cho anh ngày mai. Và lần tới em sẽ là người gọi điện.” Cô ngừng lời để nhấn mạnh. “À thôi. Nhưng anh sẽ hiểu mà, phải không?” Cô dập máy và uống thêm một ngụm rượu nữa. Điện thoại reo liền sau đó, nhưng cô lờ nó đi và quay lại tìm một cái gối để vùi mình vào đó rên rỉ. Khi cô bước vào phòng ngủ, cô tưởng tượng ra một bảng chỉ đường lớn đứng ngay bên giường mình. Chào mừng tới Painsville, nó viết. Nơi mọi người tới khi yêu-đơn-phương. Đống rượu Merlot của mẹ có vẻ khắc phục được khá nhiều đấy nhỉ. *** Vào lúc bảy giờ sáng hôm sau, Melissa gọi nhắc Sue rằng cô có buổi ký tặng sách vào tối thứ Tư ở cửa hàng sách dưới thành phố. Sue kịp nhắc Melissa nhớ sự chênh lệch thời gian giữa Texas và New Jersey và gác máy. Đến tám giờ mẹ Sue gọi điện nhắc cô rằng tối đó họ sẽ cùng tới nhà ông bà ngoại để Elvis-gặp-gỡ-phụ-huynh. Sue nhắc mẹ cô rằng cô không bao giờ quên một cuộc hẹn, không cần nhắc nhở đâu, và nhanh chóng gác máy. Đến tám giờ mười lăm, bà ngoại cô gọi để nhắc cô phải tôn trọng mẹ mình và không bao giờ được gác máy trước bà. Sue nhắc bà ngoại mình nhớ rằng Peggy Finley quá già để đi mách lẻo rồi. Lần này cô gác máy bớt gắt gỏng hơn. Đến chín giờ, ông ngoại cô gọi nhắc cô rằng cả mẹ và bà ngoại đều có chút vô lý nhưng họ yêu cô. Sue nhắc ông rằng cô biết toàn bộ gia đình quái đản là vài thanh khoai tây chiên bị ngắn trong một phần combo Bữa Ăn Vui Vẻ, và nếu ông thông minh thì ông nên đi đặt hàng bàn trước ở nhà hàng cho cả nhà. “Nhưng con vẫn yêu mọi người.” Sue nấc và gác máy. Sau đó, cô rút phích cắm điện thoại ra. Hôm nay là ngày nghỉ ngơi của cô, cô không cần thêm bất cứ sự gián đoạn nào nữa. Và đó là khi điện thoại di động của cô reo. Cô giật lấy nó, kiểm tra xem ai gọi. Đây là điều cuối cùng cô muốn. Là Jason gọi. Cô ném điện thoại sang phía bên kia căn phòng và đi tìm một chiếc gối để rên rỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]