Môi anh gần chạm môi nàng. Lacy lùi lại. Tiếng còng sắt lanh canh xóa tan bầu không khí im lặng. Nàng chớp chớp mắt. “Em… em muốn đi vệ sinh giờ có được không?” Anh cũng lùi lại, cảm thấy như quay mòng mòng, đoạn gật đầu. Thở hít thật sâu, anh lục túi sau của quần jean lấy chìa khóa. “Được chứ.” Khi chiếc còng bật mở, nàng xoa xoa cổ tay. Thốt nhiên, anh chỉ muốn ấp ủ tay nàng trong tay anh, muốn vuốt ve xoa dịu cảm giác đau đớn anh đã gây ra cho nàng. “Anh xin lỗi.” Nàng đi vào nhà tắm mà không biết đến lời xin lỗi, bỏ mặc Chase ngồi lại một mình giữa bao cảm xúc giằng xé. Màn hình tivi nhoang nhoáng kéo sự chú ý của anh về hướng đó. Anh nhìn lên và thấy cô phóng viên lại hiện lên hình. Cảnh lần này chiếu cô ta đang đứng bên bờ hồ. Anh bới tung chăn trên giường tìm remote và tăng âm lượng. “Phía cảnh sát vẫn chưa thông báo chi tiết thanh tra Kelly đã làm gì khiến họ nghi ngờ nhưng cho đến giờ này, chúng tôi còn được biết thêm là thanh tra Kelly từng là cảnh sát chìm trong nhiều vụ tấn công khét tiếng vào giới buôn ma túy. Trong số đó có một vụ vẫn đang nằm trong vòng điều tra của Bộ thanh tra Nội vụ vì trong quá trình điều tra, một số lượng lớn ma túy đã bị mất cắp”. Cô phóng viên quay đầu rời khỏi ống kính. “Thưa thanh tra Dodd ?” Cô phóng viên vội chạy từ chỗ đang đứng sang chỗ khác vừa kịp lúc bắt kịp Jason khi anh này đang cố chui vào xe. “Ông có thể cho chúng tôi biết thêm thông tin về vụ này không ? Hình như có thời gian ông từng là đồng sự với thanh tra Kelly ?" Cô gái nhanh tay dí sát micro vào mặt Jason . “Ông có thể cho chúng tôi biết thêm về điều này không?” “Tôi không có ý kiến gì cả. Chưa có gì được chứng minh. Tôi tin vào luật lệ rằng một người vẫn vô tội cho đến khi chứng minh là có tội.” Jason đáp, giọng lộ vẻ trách cứ. Dứt lời, anh bỏ đi để lại cô phóng viên cầm micro đứng lóng ngóng. Điều gì đấy ấm áp trỗi lên trong lòng Chase . Điều mà lâu lắm rồi anh chẳng còn cảm nhận được Jason chưa tin toàn bộ câu chuyện dối trá do Zeke dựng lên. Thậm chí, sau bao chuyện năm ngoái anh đã bắt Jason phải trải qua, Jason vẫn tin tưởng anh . Chase đột ngột nhận ra đây là lần đầu tiên mình có nhận bất cứ lỗi lầm đến sự tan đàn xẻ nghé giữa hai người họ. Vài điều gì đó mách bảo anh rằng nếu anh nghĩ sâu xa hơn đến vấn đề ấy, anh sẽ thấy mọi sai lầm đều nằm phía hàng rào nhà mình. Anh bọc tay quanh đầu gối, cố sức ngăn dòng cảm xúc dâng trào thường làm cho đàn ông yếu đuối. Ít nhất thì giờ đây anh đã biết mình cần liên lạc với ai. Lacy nhẹ chân bước tra từ phòng tắm, anh ngước lên nhìn nàng rồi quay lại với màn hình tivi. Nàng đến bên, cùng xem tivi với anh. “Vâng, đó là toàn bộ thông tin chúng tôi có được. Ngay giờ phút này chúng tôi biết rằng thanh tra Chase Kelly được cho là đã chết, bị bắn, chúng tôi được một cảnh sát có thâm niên trong ngành, Zeke Duncan cho biết là vậy. Theo trung sĩ Brown, ông Duncan đang phải đấu tranh tâm lý kỳ cục gay go về việc ông buộc phải bắn vào đồng sự, thồng thời cũng là chiến hữu của mình .” “Dám cá là đang làm tan nát cõi lòng đấy.” Chase mỉa. Từ khóe mắt, anh thấy Lacy đang chăm chú quan sát mình . Lát sau nàng quay sang bên kia giường và ngồi xuống xem tiếp. “Trong khi đó, cảnh sát viên Brian Stokes vẫn trong tình trạng nguy kịch. Tuy nhiên, các bác sĩ hy vọng anh sẽ qua khỏi.” Màn hình tivi trở lại chương trình thường lệ. Chase vui sướng nhảy dựng lên khi lời đó vang dội trong óc. “Cậu ấy còn sống!” Anh chộp lấy vai Lacy , anh kéo nàng đứng dậy và hôn ghì môi nàng . Khi nhận thức được mình đang làm gì, anh bật ngược ra sau. “Stokes còn sống,” anh bảo, vẫn hớn hở dù biết rằng cái hôn vừa rồi là động thái sai lầm. Là sai làm nghiêm trọng vì anh có thể nhìn ra vẻ sửng sốt trong mắt nàng . Là sai lầm vì anh vẫn muốn lặp lại bất chấp vẻ sửng sốt ấy - bất chấp mọi lời cảnh báo còn vang vang trong đầu anh . “Thế thì tốt rồi,” nàng nói, gương mặt đỏ ửng. “Tốt quá đi chứ!” Chase đi tới đi lui trong phòng. “Stokes là người tốt. Có hai thằng con trai nhỏ. Với lại…” anh xoắn hai bàn tay vào nhay. “Thằng đốn mạt Zeke định gắp lửa bỏ tay người, vu cho anh bắn chết Stokes. Giờ hắn đừng hòng đắc ý được nữa.” Anh rà ngón tay theo cạp quần thun. “Ơn trời, anh ấy còn sống.” “Em… em cũng mừng cho anh ấy không sao.” Lacy cắn môi và mắt vẫn mang vẻ choáng váng vì cái hôn vừa rồi. Chase thôi không đi tới đi lui nữa. Mắt anh chăm chú ngắm môi nàng , trong khi những suy nghĩ về vị ngọt ngào của đôi môi nàng quay cuồng trong tâm trí anh . Thế rồi thực tại choàng xuống. “Chết thật! Stokes vẫn chưa hết nguy hiểm. Zeke không hề muốn anh ấy tỉnh lại. Anh phải liên lạc với Jason ngay.” Anh đi đến tủ giường . “Điện thoại đâu?” anh gắt. “Anh … anh cầm mà.” Nàng ấp úng. “À nhỉ. Xin lỗi em.” Chase trở lại bên giường, lôi điện thoại từ dưới nệm lên. Anh liếc lên đồng hồ trên tủ đầu giường. “Gần sáu giờ rồi. Anh biết tính Jason rất rõ, chắc là giờ này anh ấy đang ở bệnh viện.” Anh khựng lại một giây để nhớ lại số điện thoại di động của Jason. Sáu tháng qua, anh chưa gọi số ấy. Cảm giác hối hận dày vò anh. Sao anh nỡ xa lánh Jason vậy nhỉ? Chase nhắm mắt, điểm lại những người anh đã xa lánh trong suốt mấy năm vừa qua. Hiếm khi anh trả lời điện thoại của chị gái gọi từ California, mà có trả lời, thì anh khăng khăng không chịu giáp mặt chị mình , “Em bận lắm,” anh lấy cớ như vậy khi nói chuyện với cô. Tâm trí anh quay sang với gia đình bên vợ mà anh không hề gặp lấy một ai trong số họ từ sau đám tang. Anh nghiến chặt hai hàm răng, nhận ra rằng mình có vô số lỗi lầm cần sửa sai sau khi anh trở về cuộc sống đời thường. Vừa định bấm số của bạn, anh chợt tính đến khả năng Zeke cũng đến bệnh viện như Jason . Dù hoàn toàn tin tưởng Jason , anh không muốn làm việc thiếu kín kẽ. Anh hết nhìn điện thoại lại nhìn qua Lacy. “Em nói chuyện với anh ấy đi. Em hãy hỏi anh đấy đang ở đâu, đi cùng ai, nếu Zeke không có đó, em đưa máy cho anh." Nàng tròn mắt. “Em ư? Anh ấy có quen em đâu.” Chase lắc đầu. “Phải, nhưng Jason quen rất nhiều phụ nữ, sẽ phải mất một lúc lâu anh ấy mới nhận ra mình nói chuyện với ai. Cứ bắt đâu câu chuyện như thể em quen anh ấy. Nhớ hỏi anh ấy đang ở đâu, rồi khi anh ấy trả lời, hỏi tiếp anh ấy đang ở bên ai.” Nàng nhíu mày nhưng vẫn gật đầu. “Anh bấm số đi.” Chase làm theo rồi trao máy cho nàng. Anh chờ. Nàng lắc đầu. “Chuyển qua hộp thư thoại rồi.” “Vậy cúp máy đi,” anh bảo và nàng làm theo. Chase cầm lấy điện thoại bấm số nhà riêng của Jason. Chuông đổ bảy lần. Chase cúp máy. “Chết tiệt!” Anh đi tới đi lui. “Anh phải chặn tay Zeke không cho hắn đến gần Stokes.” Nàng sẽ sàng chạm nhẹ cánh tay anh khiến Chase dừng phắt lại. Lacy vội rụt tay về như thể chạm tay anh là việc không nên làm. Mà quả thế. Anh đồng ý rằng lần đụng chạm rất nhanh ấy thôi đã tạo ra bao cảm xúc choáng váng trong ruột anh. “Người ta bảo anh ấy vẫn đang trong tình trạng nguy kịch. Thế có nghĩa trong gia đình của anh ấy mới được vào thăm ngắn gọn. Gã kia… em không biết tên hắn là gì, chắc chắn bây giờ không được đến gần anh ấy đâu.” “Em nói phải.” Anh lại bước qua bên kia phòng bấm số điện thoại di động của Jason lần nữa rồi đưa nó cho nàng. Nàng lắc đầu tắt máy. Lacy trao điện thoại lại cho Chase . “Em đói rồi,” nàng bảo. “Em sẽ đi nấu thứ gì đó lót dạ. Anh có muốn gì không ?” Nhớ món bánh kẹp lúc nãy, anh mỉm cười. “Anh ăn rồi, cảm ơn em.” Rồi gừ gừ như mèo. “Anh no rồi.” Thấy nàng cười vui, anh phải cố ngăn mình không cúi sát lại mà hôn nàng thêm nữa… sâu thêm nữa. Kiểu nụ hôn thường hay dẫn đến những chuyện khác. Như đọc được suy nghĩ của anh , nàng vội vã quay đi, luống cuống đi qua hành lang. Chase đổi kênh tivi xem thử xem có thu nhập thêm gì khác không, sau đó anh ngồi bệch dưới chân giường . Anh xoa xoa bên vai bị đau, chạnh long nghĩ đến Stokes cùng cơn đau anh ấy đang chịu. Anh không thể để Zeke hại Stokes lần nữa. Nếu phải xuất đầu lộ diện anh cũng làm. ********************** Sao hắn lại khiến mọi thứ rối đến như thế này cơ chứ? Zeke rảo bước qua mấy hành lang bệnh viện, căm ghét mùi thuốc khử trùng, căm ghét phải quanh quẩn ở đây ra vẻ quan tâm lắm lắm khi mà… “Khốn nạn quá đi mất!” hắn lầm bầm. Hắn đã chắc mẩm là Stokes đã chết. Vậy mà bây giờ… Ai đó chộp cứng vai hắn làm Zeke quay phắt lại. Hóa ra là thanh tra Powell, từng là cộng sự của Stokes mấy năm trước. “Khó tin thật đúng không?” Powell hỏi. “Ý là anh ấy dính đạn đã đau rồi, vậy mà con lĩnh đạn từ một người trong đội nữa chứ. Thằng Kelly đáng phải ăn cứt cho xem. Tôi thề, tôi sẽ chính tay nhồi thứ ấy xuống họng hắn.” Mắt Powell rơm rớm. “Vâng vâng.” Zeke hất tay Powell đang chạm vai hắn. “Thằng con hoang ấy khốn nạn thật. Đáng lẽ tôi phải thấy trước. Đáng lẽ tôi phải ra tay ngăn chặn hắn trước.” Powell nắm chặt hai bàn tay thành nấm đấm. “Chắc anh cũng biết Stokes có hai con nhỏ phải không ?” anh này giơ hai nấm đấm lên. Rồi sau thở dài hạ tay xuống. “Đồn trưởng bảo anh bắn thằng chó chết ấy. Mong là một phát ngay bụng. Tôi chỉ cầu bây giờ hắn đang nằm đâu đó mà đau đớn.” “Tớ thì thật không hiểu.” Có tiếng người nói ngay sau lưng Powell. Zeke quay lại thì đã thấy một nhóm sĩ quan trong đồn túm tụm sau lưng mình . Bố khỉ, lúc trước thấy họ, hắn đã kịp thời tránh mặt. Hắn cần ở một mình, để suy tính, để bày mưu. Sĩ quan Candace lên tiếng. “Tớ muốn nói là tớ biết gần đây Kelly bị đủ chuyện đau thương, nhưng mà… nhưng trước đây cậu ấy không như thế.” Lo lắng thắt gút trong dạ dày Zeke. “Hắn đã khai với tôi là tự tay hắn làm tất cả đấy.” Zeke bảo. “Hắn huênh hoang như thể đó là chiến tích vậy. Chính vì thế tôi mới giận đến mất bình tĩnh. Tôi đánh nhau với hắn, tước súng của hắn… Mẹ nó, giá tôi chỉ đến đấy sớm hơn vài phút, có lẽ tôi đã…” Zeke quay lưng đi, chỉ sợ khả năng diễn của mình không đạt. Powell lại đặt tay lên vai hắn lần nữa như muốn an ủi. Tuy vậy, Candace không có vẻ là tin lắm. Zeke chẳng bao giờ đếm xỉa gì lắm đến Candace. “Anh không thể tự trách mình được.” Powell an ủi. “Này các cậu!” một sĩ quan cảnh sát khác hớn hở chạy lại. “Tin tốt đây. Bác sĩ bảo Stokes có cơ may qua khỏi đấy.” Hành lang bệnh viện ngập tràn tiếng cười vui hòa lẫn tiếng vỗ vai nhau thân mật. Zeke vội lục túi lấy thuốc chống dư a xít bao tử bỏ vào miệng nhai như nhai kẹo. Hắn còn nhìn ra vài người đang lại gần nhóm cảnh sát. Hắn nhận ra vợ của Stokes. Một thằng bé con, lòng ròng nước mắt, đang níu chặt tay mẹ. Một luồng cảm xúc khó tả không mời mà đến xé qua ngực Zeke. “Tôi ra ngoài này cho thoáng.” Zeke tách khỏi nhóm đi về hướng ngược lại. Vậy mà cảm giác tội lỗi đang xé nát hắn, Zeke biết hắn không thể để Stokes được sống. Không thể. ********** Chase ngồi trên giường chừng mười, mười lăm phút, moi óc tìm cho ra mảnh ghép còn thiếu của trò ghép hình. Nhất định phải có lý do khiến Zeke dựng lên toàn bộ chuyện này, nhưng lý do đó là gì mới được? Chase nhìn ra cửa và chợt nhận ra rằng rất có thể Lacy đã chạy ra xe, phóng đi thật xa và đang gọi cảnh sát cũng nên. Nhưng giờ nàng đã tin anh rồi, đúng không nhỉ? Hay anh lại mơ hảo? Chỉ vì họ vừa cười vui với nhau không có nghĩa… Nhìn ống nghe anh vẫn cầm trên tay. Chase bấm nút mở hy vọng nghe tiếng tút tút của đường dây rỗi. Anh áp ống nghe vào tai. Không có tiếng ấy… Sau đó anh nghe tiếng nàng trong đường dây. “Cậu phải tin tớ.” Tiếng Lacy truyền qua đường dây, dấy lên những làn sống thất vọng trong ngực Chase.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]