Người dịch: LC
Diệp Ly Châu cũng lau khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Cha ơi, dạo này cha có khỏe không ạ?”
Đợt trước Diệp Phụ An mới nhiễm bệnh, có điều từ trước đến nay ông đều là „tốt khoe xấu che“. Cho dù có viết thư cho Diệp Ly Châu, ông cũng chưa bao giờ viết mình có chỗ nào không khỏe, chỉ chia sẻ với Diệp Ly Châu một vài chuyện vui, không để cho Diệp Ly Châu phải bận tâm quá nhiều.
Diệp Ly Châu ở Hàm Châu xa xôi, cũng không biết sống có tốt không, cho nên Diệp Phụ An bèn không nói việc mình bị bệnh khiến cho con gái lo lắng vô ích.
Diệp Phụ An vỗ ngực: “Châu Châu yên tâm, cha khỏe lắm. Thân thể rất tốt, con không cần lo cho cha.”
Doanh Nhi đang đứng dưới đất. Bé ngoan ngoãn túm lấy vạt áo Diệp Ly Châu. Diệp Phụ An nói: “Tới đây, để ông ngoại ôm cháu ngoan một chút nào.”
Tối qua Doanh Nhi đã quen với Diệp Phụ An. Bé thấy Diệp Phụ An và Diệp Ly Châu có quan hệ tốt như vậy, không hề xa lạ một chút xíu nào. Mẫu phi thích ông ngoại, Doanh Nhi cũng thích ông ngoại. Bé giang hai cánh tay ra để Diệp Phụ An bế lên, giọng non nớt gọi một tiếng “Ông ngoại”.
Diệp Phụ An thơm lên má Doanh Nhi: “Ôi chao, Doanh Nhi thật là ngoan.”
Diệp Ly Châu lau khô nước mắt, cũng có chút vui vẻ: “Cha ơi, thằng bé nặng lắm, không cần bế suốt đâu ạ, để thằng bé đứng dưới đất là được.”
Doanh Nhi đã ba tuổi rồi. Bé con được nuôi đến béo trắng, thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-chau-trong-long-ban-tay/1683721/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.