Chương trước
Chương sau
Người dịch: Chim Ba Chân
Diệp Ly Châu đột nhiên nghe Đề Kiêu nói phải về Hàm Châu thì nàng thật sự giật mình.
Nàng nói với Đề Kiêu: “Điện hạ, ta có thể về nhà ở nửa tháng không? Ta muốn bầu bạn với cha ta, còn có Gia Hữu nữa. Lâu rồi hai người họ không gặp ta, nhất định là rất nhớ ta.”
Đề Kiêu không đồng ý: “Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sao có thể quay về nữa?”
Diệp Ly Châu có phần không hài lòng: “Ta mới không phải là bát nước đổ đi!”
Hai người cãi nhau rồi chiến tranh lạnh.
Buổi tối, lúc Đề Kiêu lên giường đi ngủ thì phát hiện trên giường chỉ có một cái gối đầu.
Cái chăn vốn to rộng thì biến thành một cái chăn rất nhỏ.
Diệp Ly Châu ôm chăn, gối lên chiếc gối nhỏ của nàng, một mình nhắm hai mắt lại.
Lúc Đề Kiêu đến gần, Diệp Ly Châu xụ mặt: “Chàng không cho ta về nhà, ta sẽ không ngủ chung giường với chàng.”
Đề Kiêu đã sớm lường trước là nàng sẽ thế này.
Hắn cướp cái gối nhỏ của Diệp Ly Châu, tự mình gối lên, rồi ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng: “Giận ta hả? Tối qua vẫn còn nói cả đời đều nghe lời phu quân. Phu quân muốn bày tư thế gì thì sẽ bày tư thế đó cơ mà.”
Lời âu yếm trên giường không thể coi là thật, hơn nữa, nàng không hề nói như vậy, là Đề Kiêu ép nàng nói, nếu nàng không nói thì hắn sẽ…
Diệp Ly Châu tủi thân, vành mắt chợt đỏ lên: “Chàng đối xử với ta không tốt, ta mới không nghe lời chàng đâu.”
Đề Kiêu giam nàng trong lòng: “Không tốt chỗ nào? Hửm? Chỉ thiếu móc tim ra cho nàng nữa thôi.”
Diệp Ly Châu cọ chóp mũi mình vào chóp mũi của Đề Kiêu: “Ta muốn về nhà thăm cha ta với Gia Hữu.”
Cũng không phải là Đề Kiêu không cho phép Diệp Ly Châu về nhà, hắn chỉ không cho phép Diệp Ly Châu ở Diệp gia mấy ngày thôi.
Không dễ gì mới bắt được trái tim nàng. Nàng vừa về nhà, Diệp Phụ An sẽ lẩm bẩm bên tai nàng cả ngày: “Châu Châu à, trên đời này chỉ có cha là tốt với con nhất thôi”, “Gã gian thần Đề Kiêu đó không tốt với con bằng cha đâu”, nhắc tới nhắc lui, nhắc mãi khiến nàng thay lòng thì biết làm thế nào?
Cùng lắm là Đề Kiêu có thể cho phép Diệp Ly Châu ở bên ngoài ba ngày, nhưng với tính tình của nàng, không ở đủ bảy ngày nhất định sẽ không về. Lúc trước còn nói nửa tháng gì đó. Nửa tháng… ha ha, nghĩ cũng đừng nghĩ, đây là chuyện không có khả năng.
Đề Kiêu nói: “Chỉ có thể ở nửa ngày.”
Diệp Ly Châu mếu máo: “Ở nửa ngày thì đâu thể gọi là ở được? Ít nhất là một ngày.”
Đề Kiêu hôn lên trán nàng: “Được rồi, vi phu đồng ý với nàng. Nàng định thưởng cho vi phu cái gì?”
Diệp Ly Châu ôm cái chăn vốn dĩ ở trên giường về. Cái chăn rất lớn, Đề Kiêu nhìn nàng lảo đảo lắc lư mà ôm, hắn không nhịn được, cười khẽ một tiếng, rồi ôm cả người lẫn chăn ném lên giường.

Lúc thực sự rời đi thì đã sang xuân rồi.
Diệp Ly Châu từ biệt cha và em. Diệp Gia Hữu luôn kiên cường lại len lén lau nước mắt. Diệp Ly Châu ôm Diệp Gai Hữu: “Đừng khóc, chị sẽ còn về thăm cha và em mà.”
Diệp Gia Hữu vốn muốn nói một câu “em có khóc đâu”, nhưng mà, lúc ngẩng đầu nhìn Diệp Ly Châu, trong lòng cậu lại chua xót. Diệp Gia Hữu nắm chặt lấy áo Diệp Ly Châu: “Châu Châu ơi, chị đợi em lớn lên nhé. Em lớn lên biết cưỡi ngựa rồi sẽ đến Hàm Châu thăm chị.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Đề Kiêu ở một bên nhìn Diệp Ly Châu, ánh mắt quét qua Diệp Gia Hữu, rồi mới nói với nàng: “Thời gian không còn sớm nữa.”

Nha hoàn đỡ Diệp Ly Châu lên xe ngựa.
Diệp Phụ An nói với Đề Kiêu: “Sau này ta sẽ cố gắng giúp đỡ Thái tử. Tần Vương, Châu Châu là đứa con gái duy nhất của ta, nếu ngươi…”
“Thừa tướng cứ yên tâm, ta sẽ đối xử với nàng ấy thật tốt.” Đề Kiêu nói với Diệp Phụ An: “Sẽ không để nàng chịu bất kỳ oan ức gì.”
Xe ngựa đi xa, Diệp Ly Châu lặng lẽ vén rèm nhìn về phía sau.
Bánh xe lộc cộc trên mặt đất, tiếng két két vang dội. Bóng dáng của đám người Diệp Phụ An và Diệp Gia Hữu cũng dần nhỏ lại, cuối cùng từ từ biến mất, không nhìn thấy được nữa.
Trong lòng Diệp Ly Châu như có một khoảng trống. Nàng khó chịu rầu rĩ mà lau nước mắt.
Diệp Ly Châu biết, kinh thành và Hàm Châu xa xôi cách trở, lần này rời đi, không biết tới năm nào tháng nào, nàng mới có thể gặp lại cha và em.
Đề Kiêu vốn đang cưỡi ngựa ở bên ngoài, Diệp Ly Châu nhìn ra ngoài ấy.
Đề Kiêu cưỡi trên một con ngựa cao to. Thân hình hắn cao lớn. Hắn mặc áo choàng màu mực đen, mái tóc dài được cột lên bằng mão tử kim, gương mặt anh tuấn, ngũ quan góc cạnh, khiến cho người ta vừa nhìn đã thích.
Trông thấy Đề Kiêu, Diệp Ly Châu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nàng ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Thời tiết ấm áp hơn, gió xuân thổi qua khiến cho xương cốt người ta cũng thả lỏng hơn nhiều.
Mười ngày ở trên đường, sức khỏe của Diệp Ly Châu vẫn ổn, cũng không vì xóc nảy mà sinh bệnh. Đề Kiêu có trí nhớ tốt, lại hiểu biết sâu rộng, hắn hiểu rõ mỗi một thành trấn dọc đường. Buổi tối hắn sẽ kể cho Diệp Ly Châu nghe một vài chuyện thú vị, để nàng không cảm thấy nhàm chán trên đường đi.
Diệp Ly Châu cũng mang theo rất nhiều sách để giải sầu trên đường.
Hôm đó tới được một chỗ, bởi vì ít ngày trước trời mới vừa đổ mưa, nên đường gập ghềnh không dễ đi, Diệp Ly Châu bị xóc nên thân thể không thoải mái, xe ngựa cũng có chút ầm ĩ, cho dù nàng nằm hay ngồi thì đều cảm thấy khó chịu.
Xe ngựa vẫn đi tiếp, tấm rèm đột nhiên bị người vén lên.
Thân thể cao lớn của Đề Kiêu chui vào trong xe.
Diệp Ly Châu đang nằm lười biếng. Nàng ôm lấy một cái gối, nhẹ giọng nói: “Sao điện hạ lại vào đây?”
Mặc dù trong xe ngựa cực kỳ rộng rãi, lại còn sang trọng hơn xe ngựa của nhà bình thường rất nhiều, thứ gì cũng được chuẩn bị đầy đủ hết, nhưng Đề Kiêu lại không thích ở trong này.
Dáng vóc hắn cao to, cảm thấy bên trong quá chật chội.
Đề Kiêu nói: “Ta lo nàng ở trong này không được thoải mái.”
Lông mi của Diệp Ly Châu rung rung, nàng trở mình: “Ta đã sớm chán ngấy rồi. Trạm dịch mà chúng ta ở tối hôm qua cũng tệ, ván giường cộm người quá.”
Đề Kiêu không đòi hỏi, cũng không yếu ớt như cô nhóc này. Trước kia hắn hành quân đánh giặc, khổ ải gì mà chưa từng trải qua, lần này với hắn mà nói đường đi cũng không tính là gian khổ.
Nhưng nàng thì không giống vậy. Nàng chưa từng đi xa nhà, ban ngày thì xóc nảy, ban đêm cũng ngủ không ngon, nửa tháng này Đề Kiêu vẫn không nỡ chạm vào nàng.
Rõ ràng lúc trước ở kinh thành thì đêm đêm sênh ca.
Diệp Ly Châu thấy Đề Kiêu ngồi sát vào, nàng liền gối lên đùi Đề Kiêu: “Còn bao nhiêu ngày nữa mới tới nơi?”
Ngón tay thon dài của Đề Kiêu gẩy đi sợi tóc của Diệp Ly Châu: “Sắp rồi.”
Diệp Ly Châu kéo Đề Kiêu: “Chàng cũng ngủ đi.”

Đề Kiêu đành phải nằm xuống với nàng.
Diệp Ly Châu nằm trong lòng Đề Kiêu, mặc dù có chút chòng chành lắc lư, nhưng nàng cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Ôm Đề Kiêu là cảm thấy rất sảng khoái, Đề Kiêu chính là thuốc tốt của nàng.
Diệp Ly Châu nâng cằm hôn lên khóe môi rồi yết hầu của Đề Kiêu, rồi vùi mặt vào hõm cổ của hắn: “Điện hạ đừng rời đi. Ta ngủ một lát.”
Áo lót ngày xuân mỏng manh, hôm nay Diệp Ly Châu mặc quần áo màu trắng ngà, rất đơn giản. Bởi vì bản thân nàng đã xinh đẹp, mặc đơn giản hơn nữa cũng khiến người ta cảm thấy đẹp.
Nốt chu sa trên ấn đường của nàng sáng rực, đôi mắt hoa đào ngập nước, cánh môi đầy đặn, giống như đang chờ người đến yêu thương nàng vậy.
Nửa tháng rồi Đề Kiêu không chạm vào nàng. Trước kia, đây gần như là chuyện không có khả năng.
Trên người Diệp Ly Châu có mùi thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan, cơ thể mềm mại như không có xương.
Đề Kiêu bóp chặt vòng eo thon nhỏ của Diệp Ly Châu. “Diệp Ly Châu.”
Nàng lười biếng “ừm” một tiếng.
Xe ngựa lắc lư trên đường, ngày xuân ôn hòa lại ấm áp. Diệp Ly Châu nhắm mắt lại trong sự lung lay lắc lư.
Vừa rồi còn khó chịu, bây giờ cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái rồi.
Đề Kiêu ấn xuống thắt lưng mỏi nhừ của nàng, lại ấn vai cho nàng. Hắn có thể kìm nén sức lực, chỉ nhẹ nhàng mà cố gắng không để cho Diệp Ly Châu cảm thấy lực quá lớn.
Bả vai được ấn như vậy, Diệp Ly Châu nhẹ nhõm gần như muốn bay lên. Nàng nói khẽ: “Chàng ấn eo ta thêm chút nữa đi.”
Nàng bị xóc nảy nên mỏi eo, không thoải mái lắm.
Đề Kiêu thấy nàng thả lỏng cảnh giác, mới nới rộng vạt áo cho nàng: “Cách quần áo sẽ không thoải mái.”
Mặc dù Diệp Ly Châu thuận theo Đề Kiêu trong chuyện phòng the, ban đêm cũng nghe theo hắn, nhưng hắn biết, ban ngày, hoặc là ở trên xe ngựa, Diệp Ly Châu tuyệt đối sẽ không đồng ý với hắn.
Quả nhiên Diệp Ly Châu không biết Đề Kiêu muốn làm gì.
Mãi đến khi nàng bị Đề Kiêu nắm lấy cổ tay.
Nàng ngây người, mở to mắt ra: “Điện hạ, không thể..”
Lời còn chưa dứt, Đề Kiêu đã hôn nàng.
Mặt đất bên ngoài gồ ghề, xe ngựa đi qua chỗ lồi lõm như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị xóc nảy.
Nếu như gặp phải cái hố thật lớn mà cũng không đi vòng qua được thì sẽ xóc nảy mạnh hơn.
Vốn dĩ Diệp Ly Châu đã thích ứng được với Đề Kiêu rồi, cho dù Đề Kiêu thực sự làm người ta sợ. Nhưng thời gian dài không vuốt ve, lần này có chút khó khăn.
Cứ tiếp tục như vậy, Diệp Ly Châu đã không thể tiếp nhận được nữa.
Nhưng mà còn không thể phát ra tiếng nữa, nàng cũng không phát ra được âm thanh quá rõ ràng.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng đi tới con đường rộng rãi bằng phẳng.
Đề Kiêu vén rèm, để gió nhẹ ấm áp thổi vào. Ngày xuân vốn đã ấm, là mùa dễ đổ mồ hôi, áo quần mỏng manh của Diệp Ly Châu cũng đã bị làm ướt.
Nàng dựa vào vai Đề Kiêu, đôi mắt khép hờ. Vừa rồi ý thức mơ hồ, nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Đề Kiêu tháo cái đai áo đang phủ trên bờ môi cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.