Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/
Đề Kiêu cứng đờ người, tiểu cô nương mềm mại như nước, dựa lên người hắn.
Hắn để mặc cho Diệp Ly Châu ôm lấy hông mình. So sánh với Đề Kiêu, Diệp Ly Châu thật sự có phần thấp hơn, nàng phải ngước mặt lên nhìn hắn.
Giọng Đề Kiêu kiềm chế mà lạnh nhạt: “Buông tay.”
—— Nếu còn không buông tay, thì hắn sẽ hôn nàng, hôn nàng khóc mới thôi.
Ngón tay của Diệp Ly Châu túm lấy góc áo Đề Kiêu, nhẹ nhàng vuốt ve mặt vải.
Đề Kiêu giữ lấy vai của Diệp Ly Châu: “Vì sao không muốn ta rời đi?”
Trong mắt Diệp Ly Châu là sương mù mờ mịt: “Hả?”
Đề Kiêu ấn ngón tay lên nốt chu sa trên trán nàng: “Vì sao không muốn ta rời đi?”
Nốt chu sa màu đỏ tự nhiên giữa chân mày của Diệp Ly Châu, không phải là nốt ruồi, cũng không phải là cái bớt, không nói ra được là cái gì, chỉ cảm thấy vừa quyến rũ lại tươi đẹp, giống như là đi ra từ trong bức họa, lúc vừa sinh ra thì đã có rồi.
Diệp Phụ An nói khi đó Khương thị nằm mơ, mơ thấy mai đỏ rơi lên giữa trán, sau đó cảm thấy thân thể không thoải mái, mời đại phu bắt mạch, mới phát hiện Khương thị có thai. Về sau lúc sinh hạ Diệp Ly Châu, thì giữa chân mày của Diệp Ly Châu có một điểm đỏ thắm.
Nàng trước giờ không để người khác chạm vào, bởi vì cảm thấy thẹn thùng, mà cũng cảm thấy mẫn cảm.
Lúc ngón tay Đề Kiêu chạm tới, Diệp Ly Châu tức khắc lui về sau hai bước, nói: “Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-chau-trong-long-ban-tay/1683647/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.