Chương trước
Chương sau
Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Đề Kiêu cười một tiếng rồi nói: “Bản vương chỉ nghe nói Diệp thừa tướng có một công tử, từ nhỏ tài hoa nổi bật. Gia giáo trong nhà Diệp thừa tướng rất nghiêm, lệnh ái nhất định cũng là mỹ đức, không giống con gái nhà bình thường.”
Sắc mặt Tần vương vừa đổi, Diệp Phụ An đã biết hắn có ý gì.
Còn chưa tới kinh thành đâu, một người hai người, đều có ý đồ với con gái ông, ha ha.
Diệp Phụ An nói: “Tần Vương khen lầm rồi, con gái ta tư chất thường thường, dù là sắc đẹp hay là tài hoa, đều khó so sánh với những quý nữ khác trong kinh. Từ nhỏ con bé đã ốm yếu, lớn lên với Ngộ Tâm sư thái, nên tính tình cũng đơn thuần. Bổn tướng vẫn lo con bé trở về lại không hợp với cuộc sống kinh thành.”
Trước mặt Hoàng đế, Diệp Phụ An ngược lại có thể yên tâm mà to gan khen ngợi, khen xong lại nói con gái cưng khó hầu hạ không thể vào hoàng gia. Hoàng đế kiêng dè Diệp Phụ An, tự nhiên sẽ không gò ép. Thêm nữa, thế lực của Nhị hoàng tử đang bày ra ở đó, Diệp Phụ An cầm đầu nhóm văn thần với thế lực khổng lồ, lấy một cô con gái ốm yếu của Thừa tướng về, không thua gì cưới được một tổ tông.
Tần Vương Đề Kiêu lại không phải người dễ bị hù dọa như vậy. Dù cho con gái của Diệp gia gả đi, bị Thái Tử đùa giỡn chết rồi, Diệp Phụ An cũng không thể trả thù.
Trong tay Đề Kiêu này có quân đội, tính tình càng lạnh lùng hơn, đến Hoàng đế cũng kiêng dè. Văn đụng võ, còn là đụng tới một người có dũng có mưu, đầu óc thông minh có thể đánh trận, tương đương với lấy trứng chọi đá.
Bởi vậy, Diệp Phụ An càng cố ý hạ thấp con gái mình càng tốt, thế nào cũng không thể bị Đề Kiêu đính hôn gả cho Thái Tử.
Thái Tử cũng không phải là không tốt. Thái Tử rất tốt, nhưng thân thể Diệp Ly Châu không tốt. Diệp Phụ An muốn Diệp Ly Châu gả vào nhà mà gia thế không bằng nhà mình, ngày khác ai dám bắt nạt Diệp Ly Châu, Diệp Phụ An lập tức cho cả nhà hắn bị bế đi.
Đề Kiêu nhìn ra Diệp Phụ An không có ý qua lại thân thiết với mình.
Nhưng Đề Kiêu người này… không phải người tốt gì. Diệp Phụ An không nể mặt, Đề Kiêu cứ nhất định phải chĩa mũi nhọn vào.
Hắn nói: “Ha ha, Diệp thừa tướng khiêm tốn rồi. Trong nhà trọ còn có hai gian phòng hảo hạng để không, sao không để lệnh ái ra khỏi xe ngựa, về phòng nghỉ ngơi trước?”
Diệp Phụ An vuốt râu, phân phó thuộc hạ hai câu.
Chưa qua chốc lát, một bà vú thân thể cường tráng ôm Diệp Ly Châu đi tới. Thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, vẫn đang ngủ, không người nào dám đánh thức nàng. Ra khỏi xe ngựa, trên mặt nàng liền được phủ một cái khăn che mặt, cả người bị vây kín mít.
Khứu giác của Đề Kiêu cực kỳ nhạy, hắn có thể ngửi thấy một mùi thơm không nói ra được.
Tựa như là hương hoa lan gì đó trộn hỗn với mùi bạch đàn nhàn nhạt, rất kỳ ảo, không ngọt không ngấy, không mang theo chút xíu khói lửa nhân gian.
Diệp Phụ An nói: “Con bé được nuông chiều, thân thể quá yếu, mấy bước đường cũng không đi được, chỉ có thể để đầy tớ bế lên, Tần vương chê cười rồi.”
Ánh mắt của Đề Kiêu dõi theo đám nữ quyến này.
Hắn không biết mùi hương đó là của ai.
Đề Kiêu đã quá quen tháng ngày liếm máu trên lưỡi đao, vốn dĩ lòng dạ sắt đá, ghét nhất là đàn bà con gái trắng mịn mang theo mùi son phấn. Mấy ngày liên tiếp hắn đi đường mệt nhọc, bỗng nhiên ngửi được mùi hương thoang thoảng này, lại thấy rất dễ chịu.
Diệp Phụ An có chút xảo quyệt, có điều phân biệt được rõ trái phải đúng sai, người cũng có chút bản lĩnh, nếu không cũng rất khó ngồi vững chức thừa tướng dưới một người trên vạn người này. Con gái của ông ta, dù cho kém đi nữa, cũng sẽ không kém đến mức nào.
Vừa nghĩ như thế, Đề Kiêu càng muốn để Diệp Ly Châu gả cho Thái Tử.
Diệp Ly Châu được bế vào trong phòng, bà vú cẩn thận từng ly từng tí hầu hạ, cởi giày cởi tất cho nàng, đem áo khoác trên người nàng tháo xuống.
Đồ trên giường tự nhiên sẽ không dùng, nha hoàn khác nhẹ chân nhẹ tay bày khăn trải giường và vỏ chăn đem theo ra, rồi kê lên cái gối đầu mới, để Diệp Ly Châu có thể ngủ ngon giấc.
Đợi tới lúc đặt Diệp Ly Châu lên giường rồi, mấy đứa nha hoàn lui ra ngoài, để lại hai bà vú thân thể khỏe mạnh trông coi ở bên giường.
Diệp Phụ An thì ở dưới lầu uống rượu với Đề Kiêu. Tuy là quan văn, nhưng Diệp Phụ An cũng không quá cổ hủ, rượu qua ba vòng, dù cũng vẫn chưa chân chính thổ lộ nỗi lòng với Đề Kiêu, Diệp Phụ An đã vỗ vai Đề Kiêu xưng anh xưng em rồi.
Ngay từ đầu Đề Kiêu cho rằng Diệp Phụ An là một con hổ mặt cười gian xảo, nói chuyện với nhau vài câu, thì phát hiện Diệp Phụ An đúng là một một con hổ mặt cười gian xảo.
Chuyện nghiêm chỉnh không nói, nhất định phải nói chuyện dưới tay ông ta mới có được một thư sinh có tài văn chương tốt thế nào. Mỗi khi Đề Kiêu muốn thử thăm dò cách nhìn của Diệp Phụ An về mấy vị hoàng tử, thì đều sẽ bị Diệp Phụ An cho một bút mà qua.
Diệp Phụ An đặc biệt có khả năng tán gẫu, trong khoảng thời gian ngắn, Đề Kiêu đã biết, trong kinh thành, loại rượu nào của quán rượu nhà ai là chiêu bài, đã biết gần đây nhà thơ trẻ nào đó danh tiếng vang xa thực ra là để người viết thay, cũng biết Hoàng đế nuôi một con vẹt vô cùng ồn ào —— chỉ là, thứ Đề Kiêu muốn biết từ trong miệng Diệp Phụ An, cũng không phải là mấy chuyện vặt nhàm chán như thế.
Đề Kiêu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Bản vương vốn cho rằng Diệp thừa tướng ngày bận trăm công nghìn việc, không ngờ ngài có thú vui tao nhã như vậy.”
Diệp Phụ An cười ha hả nói: “Bổn tướng xưa nay thích nhất là nhàn nhã, cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngày nào đó nếu bệ hạ cho phép, bổn tướng liền cáo lão về quê, mang theo con gái về nông thôn sống.”

Đề Kiêu cười nhạt. Muốn cáo lão về quê? Đề Kiêu nhưng là bằng lòng để Diệp Phụ An cáo lão về quê. Bớt đi Diệp Phụ An, Hoàng đế và Nhị hoàng tử, một đám ăn hại còn không phải là mặc hắn xâu xé sao.
Chỉ sợ lão già Diệp Phụ An này tham luyến quyền thế, ông ta không chịu buông tay, người bình thường cũng không động được tới ông ta.
Khi Tiên đế còn sống, Diệp Phụ An hãy còn trẻ, chưa đến hai mươi tuổi, Diệp Phụ An đã dựa vào gia thế và năng lực nhận đến chức Ngự Sử. Lúc cuối đời Tiên đế cực kỳ coi trọng Diệp gia, trước khi qua đời, đã ban thưởng cho Diệp Phụ An hai khối kim bài cùng một thanh bảo kiếm.
Khi đó Diệp Phụ An ba mươi có lẻ đã được phong làm Thừa tướng, tuổi tác bực này địa vị đã như vậy, đừng nói triều đại này, ngay cả tiền triều cũng ít thấy.
Bây giờ Diệp Phụ An hơn bốn mươi tuổi, nếu là mệnh dài một chút, sống đến bảy mươi không chịu giao quyền, ông ta không làm ra sai lầm, sau khi Thái Tử lên ngôi rất khó động tới ông ta.
Vừa rồi Đề Kiêu thoáng liếc mắt nhìn Diệp Ly Châu, tuy rằng tầng tầng nữ quyến che chắn, nhưng xuyên qua khe hở, hắn nhìn ra được, con gái của Diệp Phụ An đã không còn là trẻ con, mà là cô nương gần tới tuổi cập kê rồi, đến tuổi này rồi, luôn phải lấy chồng.
Diệp Phụ An không có ý với Thái Tử, chẳng lẽ là muốn gả con gái cho Nhị hoàng tử?
Diệp Phụ An và Đề Kiêu bỏ chén đổi sang cốc, tửu lượng hai người đều cao, uống đến say khướt, hai người mới đều được dìu lên lầu.
Diệp Phụ An đến cạnh cửa, hỏi nha hoàn một chút: “Tiểu thư còn đang ngủ à?”
Nha hoàn gật đầu nói: “Tiểu thư còn đang ngủ ạ. Vú Lý đi phòng bếp làm chút điểm tâm, vú Trần ở bên cạnh trông chừng, nếu tiểu thư tỉnh lại, chúng nô tỳ sẽ cho tiểu thư ăn chút gì đó. Lão gia, ngài đi nghỉ trước đi.”
Diệp Phụ An gật đầu, mang theo tùy tùng về phòng.
. . .
Lúc nửa đêm, Diệp Ly Châu cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác bị bóng đè trước đây phai nhạt, nàng mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Trà.”
Một bà vú vội vàng lấy nước trà cho Diệp Ly Châu súc miệng.
Diệp Ly Châu gắng gượng ngồi dậy: “Giờ là lúc nào rồi? Cha ta đâu?”
Bà vú nói: “Đã giờ Tý rồi ạ. Lão gia uống chút rượu, về phòng ngủ rồi. Tiểu thư, người không được khóc nữa, nhìn xem đôi mắt này sưng lên như quả đào vậy. Người có đói bụng không, có muốn ăn chút gì lót dạ không ạ?”
Diệp Ly Châu được bà vú này nhắc nhở, lại nghĩ tới Khương thị, mẹ mình.
Chóp mũi nàng chua xót, cố nhịn không khóc, miễn cưỡng nói: “Được.”
Trong nhà trọ này, đám bà vú cũng không làm ra được thứ gì tốt lắm. Bởi vì Diệp Ly Châu mới từ trong miếu đi ra, đám bà vú cũng không biết nàng có biết ăn mặn hay không, chỉ dùng nhân sâm ninh chút cháo gạo tẻ, thả chút đường phèn lâu năm.
Diệp Ly Châu không thích vị nhân sâm, chỉ chạm môi, nhấp một ngụm cháo, ăn một miếng bánh mật ong.
Nàng ăn sơ chút gì đó, đám hầu gái sợ nàng không tiêu, ngủ tiếp sẽ tổn thương dạ dày, nên phái hai tiểu nha hoàn đi ra ngoài nhìn một chút.
Lúc này đang là nửa đêm canh ba, một vầng trăng sáng soi rõ bên ngoài như ban ngày. Nhà trọ có đầy tớ trong phủ Diệp gia vây quanh, lại có mấy chục binh mã của Tần Vương bảo vệ, bên ngoài nhà trọ còn có mấy trăm trọng binh canh giữ, hết sức an toàn.
Một bà vú nói: “Tiểu thư, người vừa ăn xong, cũng không thể nằm xuống nữa. Bên ngoài gió đêm nhẹ nhàng, trời tháng năm cũng không lạnh, nô tỳ khoác cho người cái áo choàng mỏng, người đi ra ngoài tản bộ một chút nhé.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Mỹ nhân dưới ánh trăng, tự nhiên là cảnh tượng cực đẹp. Diệp Ly Châu khoác áo choàng gấm màu xanh, trên áo choàng dùng chỉ bạc màu sắc lấp lánh thêu hoa văn phức tạp, váy màu xanh nhạt, gấu váy sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, tóc đen vừa dày vừa lóa mắt, trâm ngọc trai trên tóc mơ hồ lưu chuyển ánh sáng rực rỡ.
Mặc dù không nhìn thấy thẳng mặt người thiếu nữ, vẻn vẹn chỉ là một cái bóng lưng, thế nhưng, Đề Kiêu cảm thấy, thiếu nữ này hẳn là đẹp lạ thường.
Hắn uống nhiều thêm mấy chén rượu, ở trong phòng buồn bực khó chịu không muốn ngủ. Ánh trăng bên ngoài rất đẹp, Đề Kiêu liền muốn ra ngoài dạo một chút.
Không ngờ lại có thể nhìn thấy Diệp Ly Châu đang được mọi người vây quanh.
Có điều, lúc này, Đề Kiêu còn chưa biết tên của Diệp Ly Châu.
Một mình hắn, khi ở trong bóng tối, nếu không muốn bị người phát hiện, thì ai cũng không phát hiện được hắn.
Mái tóc dài của người thiếu nữ cực đẹp, lỏng lẻo tản mát ở sau lưng, tạo thành đối lập cực kỳ rõ nét với gấu váy xanh nhạt, cùng áo choàng màu xanh nõn.
Đề Kiêu nghe mụ hầu gái nói hai câu, sau đó, chợt nghe thấy Diệp Ly Châu nói: “Đã muộn thế này rồi, đều đi lên đi. Các ngươi vây quanh ta dày đặc thế này, cũng khiến ta không thanh tịnh.”

Mụ hầu gái nhìn quanh. Bốn bề vắng lặng, người bình thường không vào được bên trong sân của nhà trọ, nếu có chuyện gì, Diệp Ly Châu chỉ cần hô lên một tiếng, mọi người cũng ra ngay.
Một đoàn người đều quay về.
Bớt đi vòng vây của một đám người, trong nháy mắt Diệp Ly Châu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Từ lúc Diệp Ly Châu tỉnh lại, nàng đã cảm thấy thân thể mình dường như nhẹ nhàng thoải mái hơn hẳn. Cái cảm giác nằm xuống tựa như bị tảng đá đè lên ngực, ngồi thì như bị người ấn xuống vai, đứng lên lại như bị cái gì quấn lấy hai chân không quá rõ ràng nữa.
Ngộ Tâm sư thái nói nàng sinh ra vào giờ xấu, có tai hoạ quấn thân, thân thể tự nhiên không thoải mái.
Nhưng lúc này, Diệp Ly Châu cảm thấy bệnh trạng của mình tốt hơn nhiều. Bớt đi một tầng người che chắn, nàng càng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Chẳng lẽ là bởi vì … phong thuỷ của nhà trọ này tốt?
Diệp Ly Châu quay người, đi về phía trước hai bước. Nàng cảm thấy hình như có thứ gì ở phía trước, càng đi về phía trước, bản thân càng cảm thấy dễ chịu.
Đề Kiêu: “…”
Khi thiếu nữ xoay người lại, hắn thấy được gương mặt của nàng, trong chớp mắt, một cảm giác tê dại khó diễn tả xẹt qua trong lòng.
Cô gái này là vưu vật, là tai họa.
Đề Kiêu bắt đầu do dự.
Đưa cho Thái Tử một người con gái quyến rũ như vậy, có khi nào sẽ khiến Thái Tử cả ngày trầm mê nữ sắc, mất đi ý chí chiến đấu hay không?
Vẻ đẹp của Diệp Ly Châu, không thể dễ dàng nói ra miệng.
Vừa thuần khiết lại quyến rũ, nơi nơi đối lập nhau.
Điểm chu sa giữa ấn đường, có lúc khiến người ta cảm thấy nàng ngây thơ hồn nhiên, có lúc khiến người ta cảm thấy xinh đẹp mê người, có chút kiều diễm.
Lông mi của nàng thật dài, mắt hoa đào trời sinh đã mập mờ ngấn nước, tựa như đang dụ dỗ người ta, bởi vì từng khóc qua, mơ hồ có chút sưng đỏ. Nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện con mắt của nàng sạch sẽ trong veo, không hề có tạp niệm.
Sống mũi nhỏ mà thẳng rất đẹp, nhưng đẹp nhất không qua được cánh môi của nàng, đầy đặn như cánh hoa, hơi ẩm ướt, vừa nhìn đã khiến người ta có xúc động muốn hôn một cái.
Đề Kiêu lui về sau hai bước.
Thái Tử nhiều năm chưa tới đất Tần, chỉ thông qua thư từ, hắn cũng không biết định lực của Thái Tử đến tột cùng tốt ra sao, có thể khống chế được yêu nữ này hay không.
Hơn nữa, Đề Kiêu cũng không biết tính tình của Diệp Ly Châu. Dáng dấp quá đẹp, giống yêu lại giống như tiên, tính tình khó tránh khác với những cô gái bình thường. Nếu cô gái này giống như Ðát Kỷ, Bao Tự là kẻ gây tai hoạ, chẳng phải là muốn hại cháu ngoại trai của hắn sao?
Nếu đúng như vậy… Đến lúc đó, hắn lại chém kẻ gây hoạ này sao?
Diệp Ly Châu tò mò đi về phía trước, nàng cách Đề Kiêu gần hơn một chút, lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đề Kiêu cũng không chịu được nữa, hắn giữ lấy thanh đao bên hông, xoay người bỏ đi.
Diệp Ly Châu: “Ơ?” ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
(Trước khi nhìn thấy Diệp Ly Châu)
Đề Kiêu: Cháu ngoại trai của Bản vương và Diệp thiên kim là trai tài gái sắc. Diệp thừa tướng, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý.
(Sau khi nhìn thấy Diệp Ly Châu)
Diệp thừa tướng: Không phải làm mối cho Thái Tử điện hạ à? Thái Tử thì sao?
Đề Kiêu: Thái Tử không trấn áp được yêu nữ này, để bản vương tới.
Như trước là vừa gặp đã yêu, nữ chính là người hiền lành dễ thương, không phải yêu nữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.