Nghe vậy, ta bỗng thấy choáng váng.
Kinh Hồ và Long Trì đều ở Bắc Trực Lệ, cách kinh thành những hơn năm trăm dặm đường.
Yến Cung Khanh, ả tiện nhân đáng c.h.ế.t này!
Vậy mà dám đưa ta ra khỏi kinh thành, vứt ta ở nơi giao nhau giữa Kinh Hồ và Long Trì!
May mà chiếc rương báu và Đao Thần Thuật mang theo người không bị Yến Cung Khanh lấy mất.
Ta sốt ruột lấy ra một thỏi vàng hai mươi lượng, đưa cho tiểu nhị: "Dắt ngay con ngựa tốt nhất ra đây cho ta, số còn lại là của ngươi!"
Cưỡi ngựa phi nước đại suốt một ngày một đêm, cuối cùng ta cũng về đến kinh thành.
Nhưng thứ chào đón ta lại là một trời tuyết trắng xóa, và phủ Xương Bình Hầu gần như bị thiêu rụi thành tro bụi.
Ta không kịp suy nghĩ nhiều, nắm chặt Đao Thần Thuật trong tay, vội vàng xuống ngựa, rồi hoảng hốt đi quanh đống đổ nát tìm kiếm.
Không thấy Tử Diệu đâu.
Cả Yến Cung Khanh và Pháp Tưởng Xuân cũng không thấy.
Thậm chí ngay cả người của phủ Xương Bình Hầu cũng không thấy đâu.
Bỗng nhiên có tiếng động phát ra từ phía giếng nước trong nhà bếp, hình như có người ở dưới đó.
Ta vội chạy tới, lấy dây thừng từ trong rương báu ra, dùng sức kéo người đang trốn trong giếng nước lên.
Là Ngộ Sinh.
Ngộ Sinh mặt mũi nhem nhuốc bò lên theo dây thừng, trong tay còn ôm một con thú nhỏ hình dạng giống chó đen, cơ thể vẫn còn ấm.
Chiếc áo choàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744436/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.