Thậm chí đến chuyện ăn vụng vài cái đĩa ở nhà bếp, cũng muốn ta phải ra mặt dàn xếp với Liễu nhị tẩu.
Tử Diệu không trả lời câu hỏi trước của ta, chỉ vì câu hỏi sau mà hiếm thấy nói với ta những lời thấm thía.
Nàng ngừng cười, nghiêm nghị nói: "Dù là yêu hay là người, đến đâu cũng phải tuân theo quy tắc ở đó. Sức mạnh cá nhân dù có phi thường đến đâu, nếu hành động lỗ mãng, cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của quy tắc.”
“Hổ có thể dựa vào rừng sâu và móng vuốt sắc nhọn để săn mồi, thậm chí g.i.ế.c hại người đi đường, nhưng khi một đám người tay cầm gậy gộc, đao kiếm vây quanh, thì dù là hổ dữ cũng sẽ bị đánh chết. Lý Cẩn, cả tỷ và ta đều có năng lực khác với người thường, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cẩn thận dè dặt khi bước đi trên đường đời vẫn là điều nên làm. Nếu không cần thiết, hãy cố gắng đừng gây thêm rắc rối."
Lúc ấy ta mới giật mình nhận ra, hóa ra khi không cười, Tử Diệu trông thật lạnh lùng và xa cách, tựa như lá thu nhuốm màu sương giá, vừa đẹp đẽ lại vừa thê lương.
Hiếm khi thấy nàng không tinh ranh như mọi ngày, nên ta khắc ghi những lời này vào trong lòng.
Vì vậy, ta quyết định từ bỏ việc mua cửa hàng, mua ruộng để kiếm tiền.
Luật pháp có quy định rõ ràng, nữ nhân không được đứng tên sở hữu ruộng đất hay cửa hàng, trừ khi là góa phụ hoặc là nữ hộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744429/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.