“Cung Khanh, trong tình cảnh hoàn toàn không có manh mối thế này, chi bằng chúng ta cứ ăn no uống kỹ trước, rồi từ từ tìm dấu vết.”
Câu cuối cùng, cách xưng hô của hắn mang theo chút ý tứ ám muội. Nghe vậy, nữ tử lập tức cất lời sửa lại:
“Sư huynh, huynh cứ gọi ta là sư muội, hoặc đầy đủ là Yến Cung Khanh thì thích hợp hơn.”
Nam tử nhìn sư muội lạnh nhạt của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, không nói nữa.
"Lão phu nhân và các tỳ nữ trong phủ Định Quốc Công đều nói thế tử Hàn Duy Trung đối xử với thế tử phu nhân Khương Thục vô cùng tốt. Nghe nói, yêu quái Cô Hác Điểu thích ăn mắt của những cặp phu thê ân ái, chẳng lẽ là Cô Hác Điểu?"
Yến Cung Khanh trầm ngâm một hồi, đưa ra suy nghĩ của mình.
Nam tử cố gắng dời ánh mắt khỏi gương mặt của Yến Cung Khanh, giọng nói ôn hòa:
"Không thể nào. Cô Hác Điểu là đại yêu, có thể tùy ý thu phát yêu khí. Nếu thật sự là nàng ta, thì tuyệt đối sẽ không để lại chút yêu khí nào tại hiện trường."
"Huống chi, đích tử của Lý các lão, Lý Chương, lại mất tích một mình trên xe ngựa, chuyện này lại giải thích thế nào?"
"Chẳng lẽ hắn và phu xe Lý Đại cũng là một cặp phu thê ân ái, rồi bị Cô Hác Điểu bắt đi cùng?"
Lời bông đùa cuối cùng của sư huynh khiến Yến Cung Khanh không nhịn được mà cúi đầu cười nhẹ, để lộ làn da trắng ngần phía sau gáy.
"Thôi, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744425/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.