Phía sau nàng là một mảnh đen kịt, không có hành lang hoa bên ngoài sân, không có ánh sáng mặt trời và ánh đèn, cũng không có nha hoàn nào tình cờ xuất hiện.
Chỉ có một mảnh màu đen sền sệt, giống như không thể tan ra, đen đến đáng sợ.
"Mọi người gọi ta là Mạc là được."
Tim ta đột nhiên đập mạnh.
Mạc, thần thú thời Thượng Cổ, lấy giấc mơ làm thức ăn, nuốt chửng giấc mộng, cũng có thể khiến giấc mộng bị nuốt chửng xuất hiện lại.
Cho nên người đời còn gọi là Mộng Mạc.
"Mạc, vòi voi mắt tê giác, đuôi bò chân hổ, sinh ra ở thung lũng phía Nam. Theo Sơn Hải Kinh, con thú này ăn sắt và đồng, không ăn thứ khác." ——《Mạc bình tán》Bạch Cư Dị
Ngoại hình của Mạc tuy rằng trẻ đến có chút quá mức, nhưng làm việc lại vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.
Nàng ta nói bản thân chỉ là một phân thân, mượn giấc mơ mà đến, trong vòng nửa canh giờ sẽ tiêu tán.
Bởi vậy cũng không nói lời nào thừa thãi, chỉ đưa tay thiết lập kết giới với ta và Tử Diệu, riêng kéo Khương Thục sang một bên hỏi vài câu.
Ta tuy không nghe được hai người các nàng nói gì, nhưng chỉ cần nhìn biểu tình của Mạc, hẳn là cực kỳ vừa lòng đối với Khương Thục.
Không bao lâu, kết giới tan đi, Khương Thục đi tới trước mặt ta, gọi ta một tiếng: "Cẩn muội."
Xem ra, Khương Thục đã hạ quyết tâm rồi.
Ta biết, ta biết.
Thiên hạ không có bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744423/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.