Lý Cẩn tựa hồ không nghe thấy hắn cầu xin, khẽ tự nhủ: “Đại tỷ tên là Lý Lăng, nhị tỷ tên Lý Thược, ta tên Lý Cẩn, giống như cỏ cây. Nhưng mà huynh trưởng, cha đã đặt tên cho huynh là Lý Chương. Mài trên ngọc thành khuê, nửa khuê là chương. Thật là một cái tên hàm chứa biết bao nhiêu thâm ý và lời chúc phúc. Sao ta có thể không ghen tị chứ?"
Ta rút thanh đao lọc xương sắc bén ra, lại đ.â.m thêm một nhát vào bụng Lý Chương.
Cho đến khi cả chuôi đao đều chìm nghỉm.
"Huynh từ năm ba tuổi đã được cha dạy dỗ khai tâm trí, lớn lên một chút lại được bái sư dưới trướng một vị đại nho đương thời, có thể thỉnh giáo học vấn bất cứ lúc nào, bút mực giấy nghiên muốn bao nhiêu cũng có. Còn ba tỷ muội chúng ta thì phải chen chúc nhau trong hậu viện, cùng một thầy dạy, ngay cả đại tỷ muốn đọc vài cuốn sách cổ cũng phải chờ lúc huynh vui vẻ mới dám đến mượn. Sao ta có thể không ghen tị chứ?"
"Huynh từ năm mười lăm tuổi đã có thể tự do ra vào Lý phủ, thậm chí không cần mang theo người hầu. Còn ba tỷ muội chúng ta chỉ có thể quanh quẩn trong khuê phòng, dù vậy, vì sợ bại hoại gia phong, đi đến đâu cũng có tỳ nữ hoặc ma ma đi kèm. Sao ta có thể không ghen tị chứ?"
“Năm mười sáu tuổi, huynh viết một bài thơ, các đồng học ăn cắp chỉ vài câu, huynh không vui nên cha đã trực tiếp dần sớ đưa vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744418/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.