Nữ nhân sống trên đời đều không dễ dàng, cần gì phải dùng lễ quỳ lạy phân chia ra cao thấp sang hèn?
Chỉ cần là nữ nhân, bất luận thân phận thế nào, địa vị ra sao, đều là miếng mồi bị thế đạo nuốt chửng hoặc sắp bị nuốt chửng mà thôi…
"Có gì khác biệt đâu chứ...", trong lòng ta cười nhạo.
Nâng mắt lên, ta bắt gặp ánh sáng châu ngọc dịu dàng khảm trong mái tóc đen như gấm của thiếp thất, như thể dải ngân hà ngước nhìn lúc đêm khuya ngày Trung thu, tự thành một dải sao lấp lánh rực rỡ.
Thiếp thất nghe vậy, cơ thể gầy gò ẩn trong chiếc váy áo trắng như ánh trăng khẽ run lên, cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy.
Lúc này ta mới nhìn rõ mặt nàng ta.
Đúng là một dung mạo đặc biệt.
Làn da trắng như lớp sữa hạnh nhân vừa mới đánh lên, ngũ quan xinh xắn đáng yêu.
Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời ẩn chứa chút tinh ranh, thật sự là vô cùng lanh lợi.
Đừng nói là nam nhân, ngay cả ta - một nữ nhân - nhìn nàng ta cũng không khỏi động lòng.
Vì vậy, ta không khỏi dịu giọng hỏi: "Ngươi tên gì?"
“Tử Diệu." Giọng nói trong trẻo lại có chút thẳng thắn.
"Đúng là cái tên mộc mạc..."
Ta đem hai chữ "Tử Diệu" ngẫm nghĩ trong lòng một chút, sau đó trịnh trọng giới thiệu bản thân: "Ta là Lý Cẩn."
Ta sai nha hoàn dâng trà nước và điểm tâm, lại mời Tử Diệu ngồi xuống.
Nói chuyện phiếm đôi câu, ta liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744399/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.