Triều Ca bị đưa về tân phòng, đang trùm khăn voan ngồi an tĩnh. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc trời dần dần tối lại, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra. “Được được, không ngoài dư đoán, hoàng thượng say rồi!” Là giọng Trình Phi Dương. Ngay sau đó, Triều Ca còn nghe được rất nhiều giọng nói ồn ào của tướng lĩnh Bắc Cương ngày xưa. Nhưng cuối cùng khi cửa phòng đóng lại, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn có tiếng bước chân của Minh Húc chậm rãi đi tới. Triều Ca bỗng nhiên khẩn trương, hô hấp cũng gấp gáp theo. Nàng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, cả khi chính tay đâm Mục Cảnh Thước trên Kim Loan điện, cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Bỗng nhiên, giường lún xuống một chút, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt của Minh Húc truyền đến, tim Triều Ca đập càng nhanh. Chớp mắt sau đó, khăn voan bị xốc lên, vừa nhấc mắt liền thấy khuôn mặt có chút đỏ của Minh Húc. “Triều Ca...” Giọng Minh Húc mơ màng lại hơi khàn khàn. “Ừ” “Ta chờ giờ khắc này đã lâu rồi.” Hoàng Minh Húc vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lý Triều Ca, nhẹ nhàng, tinh tế, mềm mại vuốt ve như đang che chở trân bảo quý hiếm. Triều Ca cúi đầu không nói lời nào, nàng khẩn trương đến mức không nói nên lời. “Nếu không phải khi đó nàng cự hôn, ta cũng không cần chịu khổ lâu như vậy.” Minh Húc cảm thán một tiếng. Triều Ca bất đắc dĩ, kết cục của người Lý gia không thay đổi, lại khiến tâm Minh Húc thay đổi, cũng không biết là phúc hay là họa. Nhưng bọn hắn đi tới bước này cũng không có cách nào quay đầu nữa. Nếu như về tiên giới, hắn lại biến thành chiến thành tiên giới tiếng tăm lừng lẫy, đại khái chính mình cũng chẳng còn quả ngon để ăn nhỉ? Nếu như các Thần Nữ lại đi cáo trạng, nói nàng sửa mệnh cách... Bỗng nhiên nàng nhớ tới các tiên nữ nói, phàm kẻ nào câu dẫn chiến thần đều bị hắn một kiếm trảm.,Tim Triều Ca không khỏi run rẩy, Chiến thần này có độc! Minh Húc nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng bóp khuôn mặt Triều Ca.“Nàng đang nghĩ gì đấy? Thất thần như vậy?” Triều Ca chợt hoàn hồn nhìn về phía Minh Húc, cũng may là thay đổi dáng vẻ phàm thai, nếu không, nàng thật sự không xuống tay được. Lúc này, Minh Húc rót hai ly rượu, đưa cho Triều Ca một ly. Hai người khoát tay nhau uống rượu giao bôi. “Rượu giao bôi cạn rồi thì nàng phải theo ta đến bạc đầu.” Minh Húc nói. Triều Ca cười khẽ, đột nhiên, Minh Húc cúi đầu hôn lên. Hương rượu ngọt thanh theo đôi môi của hắn bay vào khiến cho Triều Ca mê say. Minh Húc cởi giá y trên người Triều Ca ra, đè nàng xuống giường, từ trên cao nhìn nàng.“Triều Ca, Triều Ca của ta...” Lời vừa nói xong, ngực Triều Ca liền mát lạnh, cái yếm bị kéo ra. Nhất thời gò má nàng đỏ hồng, cực kì ngượng ngùng. Ngay sau đó, thân thể nóng hổi của Minh Húc áp lên, da thịt kề nhau cực kì nóng bỏng. Cánh môi mềm mại của Minh Húc hôn lên khuôn mặt Triều Ca, tinh tế dầy đặc như mưa, khiến khuôn mặt nàng ngứa ngáy, tâm cũng ngứa ngáy theo. “Ôm ta ” Triều Ca tự tay ôm lấy eo Minh Húc, nhìn đôi mắt mê ly kia, khóe miệng mỉm cười. “Thả lỏng, chớ khẩn trương, ngoan nào” Minh Húc khẽ hôn lên cổ Triều Ca, nói bên tai nàng một câu như vậy. Chớp mắt sau đó, thân thể Triều Ca bỗng nhiên đau đón, chân mày nàng nhíu chặt, ngón chân cũng co lại. Minh Húc bắt đầu ôn nhu lại cấp thiết công thành đoạt đất. Từng tiếng rên rỉ nhỏ đảo loạn một hồi xuân sắc, rơi xuống một màn kiều diễm. Sáng sớm hôm sau, lúc Triều Ca rời giường thì Minh Húc đã thượng triều. Vốn ba ngày tân hôn là có thể hưu triều, nhưng tân triều mới lập, còn rất nhiều chuyện bận rộn, hắn một khắc cũng không dám thả lỏng. Triều Ca ngồi trước bàn trang điểm, yếu ớt thở dài. “Sư muội sao vừa mới tân hôn liền thở dài rồi? Không biết còn tưởng muội bị cô đơn nhiều năm rồi đấy.” Tố Y một bên chải đầu cho Triều Ca, một bên trêu đùa nàng. “Tỷ nói xem, cái ngôi vị hoàng đế này người người đều muốn, bận đến mức chân không chạm đất, mệt chết mệt sống, một khắc đều không được dừng lại nghỉ ngơi, hà tất phải tranh?” “Thật là, Hậu vị này của muội người người đều muốn, tương lai nói không chừng sẽ có một đám phi tử tranh sủng với muội, đến lúc đó muội tính toán cái này, tính toán cái kia mới có thể bảo đảm địa vị của mình, một khắc đều không được ngừng nghỉ, cũng giống như vậy thôi.” Tố Y vừa nói như vậy, Triều Ca liền sững sờ, nàng không nhiều như vậy. Nếu như đến lúc đó, Minh Húc thật sự nạp phi thì nàng nên làm gì bây giờ? Một cỗ chua xót đáp úp vào lòng. Nếu quả thật có lúc đó, nàng sẽ rời đi, nhắm mắt làm ngơ, nàng chẳng thèm đi tranh sủng ái gì gì đâu. “Cho nên khi là hoàng hậu còn không bằng công chúa, trong phủ công chúa có phò mã, còn có thể nuôi một đám nam sủng.” Triều Ca vừa nói như vậy, Tố Y không khỏi “Phì” một tiếng bật cười.
“Muội nói thế hình như cũng đúng, muội lỗ lớn lớn.” Triều Ca nghiêm túc gật đầu: “Muội lỗ lớn thật.” “Không bằng muội đi tìm hoàng thượng thương lượng một chút, ly hôn đi? Rồi ban thưởng cho muội một tước vị công chúa?” “Sư tỷ, tỷ chưa chỉnh chết muội là chưa cam lòng đúng không?” Tố Y cười vui vẻ hơn, nàng nói: “Nhìn không ra sư muội ta không sợ trời không sợ đất vậy mà sợ hoàng thượng.” Triều Ca yếu ớt thở dài, Tố Y không nói nàng liền quên, trước đây mỗi lần nhìn thấy hắn đều sợ. Nhớ lại khoảng thời gian trước kia, mặc dù hoang đường nhưng cũng thật hạnh phúc. ” Bỗng nhiên muội lại nhớ cái tên Đoạn Thiên Diễn ầm ĩ náo loạn, ngây thơ còn thích thể hiện.” Tố Y sững sờ, nàng nói: “Từ lúc muội đem hắn bán cho Lam Thấm công chúa, hắn cũng không có tin tức gì.” “Tránh khỏi trận này cung biến, hiện tại có lẽ họ sống rất tốt nhỉ?” “Chỉ mong vậy, ta nghĩ Lam Thấm công chúa sẽ chiếu cố hắn thật tốt.” Triều Ca nhịn không được, “Phì” một tiếng bật cười. Với trình độ nhanh nhẹn dũng mãnh của Địch Lam Thấm, lời này có thể tin. Trang điểm xong, Triều Ca dùng bữa, sau đó đi đến Ngự Thư phòng ở Càn Khôn Cung. Lúc vào Ngự Thư phòng, Minh Húc đang ở cúi đầu phê duyệt tấu chương, thần sắc nghiêm túc, từng chữ từng nét đều vô cùng rõ ràng. Nam nhân nghiêm túc là có mị lực nhất, huống chi trước mắt vẫn là nam nhân mình yêu, Triều Ca thấy tim sắp tan chảy rồi. Triều Ca đi tới bên cạnh Minh Húc liếc mắt nhìn. Thuận tay cầm lên tấu chương Minh Húc còn chưa phê duyệt, lật đống tấu chương như núi xem qua sau đó chia chúng ra phài phần. Minh Húc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Triều Ca. “Chồng này là khẩn cấp nhất, nhưng chỉ có hai ba bản thôi nên phê trước. Chồng này không quá gấp, khoảng chừng mười một mười hai bản, để lại thêm ngày cũng không sao, còn chồng này bốn mươi lăm bản, có thể để thừa tướng phê giúp, đến lúc đó, chàng liếc mắt xem lại là được.” Minh Húc kinh ngạc ngẩng đầu. “Thế nào mà nàng còn thạo hơn ta vậy?” “Từ nhỏ đã theo phụ hoàng phê tấu chương, liếc mắt nhìn cũng biết.” “Đúng là không nhìn ra, trưởng công chúa điêu ngoa tùy hứng vậy mà cố gắng đến thế, không bằng để nàng đảm đương chức hoàng đế này luôn?” “Được thôi, trước hết nạp mấy tên nam phi lấp đầy hậu cung đã.” Trong nháy mắt, sắc mặt Minh Húc liền trầm xuống.“Nàng vừa mới nói gì?” Lòng Triều Ca than hỏng rồi, tròng mắt xoay tròn. “Xem ra tối qua ăn không no, hôm nay còn khí lực nạp nam phi nữa? Hử?” Trong lời nói của Minh Húc tràn ngập ý tứ uy hiếp cùng cảnh cáo. Triều Ca rụt cổ, đột nhiên nhớ lại liền đỏ mặt. “Hử gì mà hử, không biết thẹn.” Triều Ca nhỏ giọng lầm bầm. “Thẹn có ăn được không?” Minh Húc nhíu mày. Triều Ca xấu hổ muốn chết, khuôn mặt đỏ ửng, con ngươi đảo một vòng liếc về phía tấu chương trên mặt bàn. “Hử? Đó là cái gì? Tấu chương khẩn sao? Xảy ra chuyện lớn gì rồi?”
Triều Ca đang muốn đưa tay lật tấu chương, Minh Húc liền vươn tay kéo tay Triều Ca lại. 'Nàng đến tìm ta có chuyện gì sao?” “Ý, suýt chút nữa thiếp quên mất, đến thời gian chàng luyện tập đi lại rồi.” “Ừ, cũng phê duyệt gần xong rồi, chúng ta đi thôi.” Minh Húc đứng dậy, Triều Ca vội đến dìu hắn. Hai chân Minh Húc đang dần dần khôi phục, mỗi ngày đều phải tập đi một lần để lưu thông máu. Mấy ngày nay đều do Triều Ca cùng hắn đi. Trên con đường nhỏ ở mảnh rừng phía trước Ngự, Triều Ca đỡ Minh Húc đi tới. Hắn thong thả đi, nhưng lòng đã có chút gấp gáp, từng bước đi rất vội vàng. “Trong lòng chàng có việc?” Triều Ca quan tâm hỏi. Vừa mới đăng cơ, chuyện phiền lòng nhiều lắm, các đại thần đề có tư tâm khiến người ta tức giận.” “Mấy kẻ lão thần này đều ở quan trường lăn lộn lâu rồi, công phu chơi xấu đều là nhất. Nói chuyện với họ quả thực mệt tim.” “Không sao cả, cứ từ từ đến đi, nàng thay ta xử lý tốt hậu cung là được, không cần quan tâm việc khác.” Triều Ca không nhịn được bật cười.“Hậu cung của chàng chỉ một mình thiếp, thiếp xử lý cái gì đây? Chẳng lẽ chàng thật sự muốn nạp phi?” “Tử xử lí mình đã đủ làm nàng bận rộn rồi, đầu óc cứ nghĩ lung tung, u buồn, thân thể không cao lại còn gầy.” Vẻ mặt Minh Húc ghét bỏ, cứ nhứ toàn than trên dưới của Triều Ca chả có chỗ nào tốt cả. Triều Ca bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất. Hai người đi một lúc, tổng quản thái giám bẩm báo Trình Phi Dương cầu kiến. “Hôm nay cũng luyện tập kha khá rồi, chàng đi làm việc trước đi, thiếp về Phượng Nghi Cung chờ chàng cùng dùng bữa tối.” “Được ” Minh Húc hôn một cái trên trán Triều Ca liền rời đi. Triều Ca xoay người đi về phía Phượng Nghi Cung, nụ cười dần dần thu lại. “Sư tỷ đi điều tra xem Ly quốc đã xảy ra chuyện gì.” “Được” Lòng Triều Ca không yên, Minh Húc cố ý lừa gạt nàng. Hơn nữa, nàng có thể cảm giác được, Minh Húc gấp gáp muốn khôi phục hai chân. Sau khi chờ hồi lâu ở Phượng Nghi Cung, Tố Y trở về, thần sắc khó coi. “Sư muội, Ly quốc loạn rồi.” “Cái gì?!” “Các vị Vương gia dựng cờ hiệu khôi phục giang sơn Lý thị, lập một tân quân tám tuổi họ Hạ, muốn thảo phạt loạn thần tặc tử Hoàng Minh Húc.” “Tân quân tám tuổi?” “Hình như là một biểu đệ phương xa của muội, huyết mạch rất xa.” Triều Ca cười nhạt, đây là đang coi thường tân triều của Minh Húc, vội vàng muốn tới chia cắt Ly quốc. “Càng khẩn cấp hơn là Càng quốc lại hợp tác.” Triều Ca sầm mặt: “Địch Phỉ Nhiên?” “Đúng” Triều Ca hít sâu một hơi, khó trách Minh Húc không cho nàng biết. Khó trách hắn cấp thiết muốn khôi phục hai chân như vậy. Lúc này Hoàng gia quân đang cần một chủ soái thống lĩnh toàn cục!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]