Nước Bắc Yên, cung Trường Lạc.
Trước song cửa được chạm trổ hoa văn phức tạp, một nam tử thân mình cao lớn, mặt mày đẹp như ngọc đang lặng lẽ đứng đó, hắn nhìn chăm chú vào chiếc mặt nạ màu bạc trong tay mình hồi lâu, bờ môi nhẹ cong thành nụ cười.
Lão công công nội thị vô cùng kinh ngạc, mà tiểu công công đứng ở bên cạnh còn bất ngờ hơn, cố đè nén giọng mình thật nhỏ: "Cam công công, mấy ngày nay Hoàng đế chúng ta len lén mừng vui là vì sao thế?"
"Gia ta cũng đang thắc mắc đây, gia ta từ nhỏ đã theo hầu hạ Hoàng đế, có bao giờ thấy trên mặt người xuất hiện cảm xúc thế này đâu."
Ta trừng mắt cẩn thận ngắm nhìn, thay đổi lớn lắm sao? Chẳng qua là ánh mắt có dịu dàng hơn, khoé miệng nhếch lên mập mờ vừa đủ. Nhìn thế này, xem ra ngày thường Hoàng đế Bắc Yên là một tên mặt đơ.
Mãi đến khi ngoài cung truyền đến tiếng thông báo thiên nữ yết kiến, Hoàng đế Bắc Yên mới thôi không si mê quấn quýt nhìn chiếc mặt nạ màu bạc kia nữa.
Mộc Cận Nhi từ tốn đoan trang đi đến, quỳ gối cúi đầu bái kiến: "Mộc Cận Nhi tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc."
Hoàng đế Bắc Yên lặng lẽ thu lại vẻ mừng rỡ giữa hàng lông mày, mặt nạ trong tay thay bằng một cây quạt hoa lê, ngón trỏ lười nhác gõ trên mặt bàn, mặt mày lạnh tanh nói câu thiên nữ miễn lễ.
Mộc Cận Nhi sau khi đứng lên thì vẫn duy trì tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-biet-thu/3447144/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.