Móng tay được nước sơn Phong Tiên hoa thoa đỏ chóe, màu sắc đặc biệt nổi bật rực rỡ.
Nhưng nhìn móng tay đó, gương mặt của Lữ Tố Văn đã biến ra thành trắng bệch như tờ giấy.
Nàng chụp lấy móng tay nằm trong bàn tay của Dương Tranh lên, dưới ánh đèn vừa mới được đốt lên nhìn một hồi thật lâu.
Bàn tay của nàng run rẩy lên, cả toàn thân cũng đều run rẩy, nàng bỗng quay người lại hỏi Dương Tranh :
- Anh tìm cái này ở đâu ra?
- Trong cỗ xe của Địch Thanh Lân.
Dương Tranh đáp :
- Giấu giữa kẽ hở của chiếc ghế làm bằng dây đằng la trong xe của y.
Y còn chưa nói hết câu, nước mắt của Lữ Tố Văn đã chảy ròng ròng xuống má.
- Tư Tư đã chết rồi.
Nàng vừa khóc vừa nói :
- Em biết cô ấy nhất định đã bị Địch Thanh Lân giết chết.
- Sao em biết chắc được?
- Đây là móng tay của Tư Tư, cô ấy sơn móng tay lấy thứ Phụng Tiên Hoa này của em cho để xài, em nhận ra mà.
Lữ Tố Văn nói :
- Tư Tư trước giờ rất giữ gìn móng tay của cô ấy lắm, nếu không có chuyện gì, tại sao lại bị gãy rớt trong xe của Địch Thanh Lân?
Gương mặt của Dương Tranh cũng trắng bệch luôn.
- Hạng người có thân phận như Địch Tiểu hầu tại sao lại đi giết một người đáng thương như Tư Tư?
Y hỏi chính mình :
- Có phải là có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-biet-cau/1927810/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.