Chương trước
Chương sau
Trần Phong đứng một cách điềm nhiên tại chỗ, hắn đối với chiêu khích tướng rẻ tiền của Phương Minh Thần thì vô cùng khinh thường. Từ bề ngoài mà nói thì hiện tại Trần Phong có tu vi võ sư nhị trọng, mà Phương Minh Thần mới chỉ có tu vi võ sư nhất trọng, mà nhìn từ khí tức phù phiếm, yếu ớt trên người Phương minh Thần, hiển nhiên là hắn mới đột phá chưa lâu.
Chưa kể tới Trần Phong còn có khả năng vượt cấp chém giết kẻ địch có tu vi cao hơn hắn hai cảnh giới, cho dù có phải đối mặt với võ sư ngũ trọng thì Trần Phong cũng dư sức cùng hắn đánh một trận. Trong mắt Trần Phong hiện tại thì Phương Minh Thần không khác nào một tên hề đứng trước mặt hắn làm trò, vì vậy Trần Phong luôn vừa đánh vừa đùa bỡn Phương Minh Thần, khiến hắn soay vòng vòng như con rối.
Nhưng nhìn một tê hề làm trò lâu như vậy cũng khiến người khác nhàm chán, mà Trần Phong lại đối với tên hề đó nhìn không thuận mắt, hắn đã muốn ăn đòn như vậy thì Trần Phong cũng không cần khách sáo nữa.
“Được rồi, vui tới đây đủ rồi, Phương công tử, tại hạ hiện tại muốn ra tay rồi, ngươi lên chuẩn bị thật tốt”
Sau đó cánh tay phải Trần Phong khẽ tụ khí, trong cơ thể hắn khắp ba trăm sáu mươi đại huyệt đạo lần lượt mở ra không tử chủ được mà tự vận dùng Phần Thiên Thần Quyết. Nhiệt độ trung quanh Trần Phong chừng 3 mét vuông không ngừng tăng cao, rồi một luồng chân khí màu đỏ nhạt từ khắp bốn phương, tám hướng hội tụ lại lòng bàn tay phải Trần Phong.
Còn phía đối diện hắn là Phương Minh Thần, hắn dường như còn chưa nhận ra sự khủng bố của một chưởng này của Trần Phong, hắn chỉ đang cuồng hỷ trong lòng vì Trần Phong không còn dùng thân pháp né tránh công kích của hắn nữa. Hiện tại hắn tràn đầy tử tin với thực lực của bản thân hắn có thể dễ dàng đánh cho Trần Phong bầm dập một trận.
“Ha, ha tốt, ngươi cuối cùng cũng chịu ra tay rồi, để bổn thiếu gia ta hôm nay cho ngươi thấy sự lợi hại của bổn thiếu. Minh Vương Trảm”
Phương Minh Thần hét lớn một tiếng rồi kiếm trên tay hắn không ngừng biến hòa thành nhiều kiếm thức, vô cùng hoa mỹ rồi hắn dốc toàn lực đánh về phía Trần Phong. Có thể nói tên Phương Minh Thần này cũng không phải là tên quá ngốc, vửa rồi hắn cũng nhìn ra được khí thế trên người Trần Phong rất nguy hiểm, khiến hắn phải kiêng kỵ.
Vì vậy ngay khi có cơ hội, Phương Minh Thần liền đánh ra chiêu áp đáy hòm của mình nhắm nhất kích đánh bại Trần Phong, không cho hắn có cơ hội phản ứng. Kiếm quang của Phương Minh Thần đánh ra đúng là có uy lực không tồi, huyền binh trên tay hắn biến đổi chiêu thức không ngừng, không theo một quỹ tích nhất định nào cả khiến người khác khó mà phòng bị.
Ngay khi mũi kiếm sắc bén của Phương Minh Thần sắp đâm tới Trần Phong thì trên người Trần Phong bất chợt bộc phát ra một luồng chân khí cuồng bạo, lóng bỏng như liệt hỏa, bắn ra bốn phía. Khiến cho công kích của Phương Minh Thần thoáng dừng lại một chút, nhưng cũng chỉ là làm cho tốc độ của kiếm của Phương Minh Thần chậm lại không đáng kể mà thôi.
Mà lúc này sắc mặt của Phương Minh Thần lại trở nên ngưng trọng dị thường, bởi vì vừa rồi hắn cảm nhận được luồng khí thể mà cơ thể Trần Phong khuếch tán ra vô cùng quỷ dị. Khiến cho hắn cảm nhận được sự bất an một cách mơ hồ, nhưng có như vậy thì hắn cũng không thể dừng lại được, hắn càng quyết tâm đánh bại Trần Phong hơn.
Phương Minh Thần nắm huyền kiếm trên tay, ra sức lần lữa khiến tốc độ một kiếm của hắn lao đi càng nhanh. Ngay khi mũi kiếm của Phương Minh Thần chỉ cách người Trần Phong trừng một mét, tường rằng chiến thắng sắp tới với Phương Minh Thần thì.

Trần Phong dùng tốc độ chớp nhoáng, không thể nhìn rõ mà đánh ra một trưởng, trực diện cứng đối cứng với mũi kiếm của Phương Minh Thần. Rồi người dưới võ đài chỉ nghe được một tiếng.
“Ầm”
Rồi người ta thấy Phương Minh Thần bị đánh bay vút đi như diều bị đứt dây, mãi tới khi hắn bay ra khỏi võ đại rơi vào một hàng ghế ngồi dưới khán đại mới dừng lại. Thân thể Phương Minh Thần bị Trần Phong dùng một trưởng mạnh mẽ đánh bay đi rớt xuống tạo ra một cái hố lớn trên khán đài, mà Phương Minh Thần lại là trực tiếp hôn mê đi, không biết sống chết ra sao.
Mọi người khắp khán đài bao gồm cả người của Phương Gia và các vị khách mời của Khắp Vũ Phương Thành, thấy được một màn vừa rồi bị làm cho ngây ngốc, không nói lên lời. Khiến cho cả võ trưởng rộng lớn như vậy chợt lại rơi vào trong im lặng, tưởng trừng đến ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Đám người trong khán đài đều ngây ra như ngỗng ỉa, không biết nói gì. Ngay cà vị Phương Gia chi chủ Phương Minh Viễn là một cao thủ võ linh cảnh cửu trọng cũng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Trần Phong không nói được lên lời.
Mà Trần Phong, nhân vật chính của chúng ta sau khi đánh bay Phương Minh Thần đi thì có vẻ không còn hứng thú gì với buổi luận võ của Phương Gia nữa, hắn hướng về phía Phương Minh Viễn chào một cái từ xa, xem như lời chào rời đi. Tiếp đó Trần Phong bình thản từng bức đi xuống võ đài rồi chậm rãi đi hướng về phòng của mình.
Cho tới khi bóng lưng của Trần Phong đã đi khuất, mọi người mới kịp phản ứng lại, nhao nhao nghị luận.
Có một vị cao thủ ngồi trên vị trí khách mời của Phương Gia mới lắp bắp nói, phá tan bầu không khí im ắng quỷ dị đó.
“Ông trời của ta ơi, vừa rồi ta không nhìn nhầm đấy chứ? Trần công tử vậy mà tùy ý dùng một chưởng liền vỗ cho đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Phương Gia cũng như của Vũ Phương Thành bị bay đi không có sức phản kháng. Trần công tử đó rốt cục là thần thánh đến từ phương nào vậy”
“Ngươi mau thử đánh ta một cái xem có phải là mơ không, ta vừa rồi nhìn thấy không phải là mơ đi. Trần công tử mới bao nhiêu tuổi, có vẻ như mới mười tám, mười chín tuổi thì phải, mới từng đó tuổi đã có thực lực như vậy hắn ta không phải là quái vật chứ”
Không ngừng có lời cảm thán từ mọi người quan sát chấn đấu phát ra, cảm cảm giác như là bản thân đang mơ vậy. Mà ngay cả Phương Minh Nguyệt, người trước đó đã tận mắt chứng kiếm việc Trần Phong giết chết võ sư tứ trọng, cũng bị làm cho kinh ngạc đến há hốc miệng, nàng vốn có lòng tin rất lớn với Trần Phong.
Cho rằng hắn có thể đủ thoải mái thủ thắng trước Phương Minh Thần, nhưng nàng cũng không ngờ được thực lực của Trần Phong lại lợi hại như vậy. Phương Minh Thần là thiên kiêu hiếm có của Phương Gia, nhìn khắp Vũ Phương Thành cũng là nhân vật đỉnh cao trong thế hệ trẻ, vậy mà hắn ngay cả một chiêu của Trần Phong cũng không đỡ lổi, vậy Trần Phong mạnh tới đâu, trong đầu Phương Mình Nguyệt như có ngàn câu hỏi và vô vàn nối suy nghĩ không nói được lên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.