Chương trước
Chương sau
Ở trên đài cao quan sát, Trần Phong bì hành động bất ngờ của Phương Minh Thần làm cho có chút bất ngờ, ban đầu hắn cũng cảm nhận được ánh mắt của đối phương có gì đó không được thân thiện, và chào đón hắn. Những cũng không thể nào ngờ được ngay trong trận thi đấu quán quân của buổi luận võ Phương Gia, Phương Minh Thần lại đưa ra lời khiêu chiến với Trần Phong.
Khiến cho Trần Phong cũng không hiểu trong đầu tên đó nghĩ gì, chỉ là khi Phương Minh Thần vừa lên tiếng thách thức Trần Phong thì bầu không khí sôi động trong khán đài của Phương Gia lập tức im bặt, không ai lên tiếng. Mấy ngày hôm nay Trần Phòng ở Phương Gia rất nổi tiếng, sự tích hắn đánh chết võ sư tứ trọng cao thủ cứu Phương Minh Nguyệt được lưu truyền rất rộng rãi.
Vì vậy ai cũng rất tò mò về thực lực chân chính của Trần Phong, dù sao với biểu hiện bề ngoài của Trần Phong mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, cho ù thiên thú của hắn có rất tốt đi trăng nữa thì việc hắn có tu vi võ sư cũng đã là một sự kiện rất kinh khủng rồi. Vậy mà còn có chiến lực kinh người như vậy đúng là khó mà thuyết phục được người khác.
Nhưng dù sao thân phận của Trần Phong có chút đặc thù, không rõ thế lực sau lưng hắn lợi hại ra sao, ngay cả gia chủ Phương Gia, Phương Minh Viễn cũng không giám làm loạn, vậy mà Phương Minh Thần lại có thể khôn bình tĩnh khiêu chiến Trần Phong như vậy.
Khiến cho cao tầng, các vị trưởng lão của Phương Gia và Phương Minh Viễn có chút bất mãn.
“Phương Minh Thần, ngươi làm gì vậy, Trần công tử là khách quý của Phương Gia ta, lại có ơn với gia tộc ta. Ngươi làm vậy thật đúng là quá mức, còn không mau lui xuống”
Phương Minh Viễn đứng bên trên khán đài cao, vẻ mặt có chút khó chịu mà hướng về phía Phương Minh Thần khiển trách. Tuy nhiên những lời nói của Phương Minh Viễn gần như không có tác dụng nào tới Phương Minh Thần, tên đó vãn không hể tỏ vẻ biết nỗi mà chỉ khẽ cúi đầu với Phương Minh Viên rồi lại khiêu kích nhìn về Trần Phong.
“Gia chủ, không phải ta tỏ ý bất kính với Trần công tử đây, ta chỉ là tuổi trẻ nhiệt huyết dâng trào. Sớm đã nghe đại danh của Trần công tử, vì vậy chỉ muốn hướng tới Trần công tử xin chỉ bảo nhiều hơn.”
“Chỉ là không biết Trần công tử có dũng khí cùng ta đánh một chận. Lếu ngươi có thể thắng, vậy ta sẽ tại trước mặt mọi người xin lỗi vì hành vi thất lễ này. Có điều nếu như ta may mắn thắng Trần công tử thì...”
Phương Minh Thần cố tỏ vẻ nguy hiểm mà chần chửa nói giữa chừng thì dừng lại như muốn thăm dò Trần Phong. Còn Trần Phong đương nhiên cũng nhận ra ý đồ của đối phương, mà hắn cũng không sợ phải đánh một chận, vì vậy hắn đứng dậy từ trên ghế khẽ lên tiếng.

“Ồ vậy nếu như ta bị ngươi đánh bại thì phải làm sao?”
Trần Phong dùng ánh mắt sâu xa, đầy ẩn ý nhìn về Phương Minh Thần, không nhanh, không chậm hỏi.
Thấy Trần Phong dò hỏi đẩy ẩn ý như vậy, Phương Minh Thần còn cho rằng Trần Phong đang tỏ vẻ e ngại hắn và khoái chỉ cười lên rồi đầy ngạo nghễ và khiêu khích chả lởi.
“Ha ha, nêu như may mắn Phương Minh Thần ta chiến thắng Trần công tử. đến lúc đó phiền Trần công tử cút ra khỏi Phương Gia ta, ở đây không chào đón ngươi”
Phương Minh Thần vừa nói ra những lời nói đó lập tức gây ra oanh động rất lớn, có rất nhiều người không hiểu mọi chuyện ra sao thì không ngừng xì xào bàn tán.
“Chuyện gì vậy, tại sao Phương Minh Thần lại có hàng động khó hiểu như vậy. Trần công tử không phải là ân nhân của Phương Minh Nguyệt là khách quý của Phương Gia hay sao?. Là như vậy đối với ân nhân của mình thất sự hơi quá đáng”
Trên khán đài có mấy vị khách quý của Phương Gia là các phương thế lực bắt đầu có chút nghi hoặc với thái độ của Phương Gia. Bán đầu gia chủ nhà họ còn kêu Trần Phong là khánh quý, là đại ân nhân, vậy mà chỉ một lúc sau Phương Minh Thần lại làm ra hành động khiêu khích như vậy, khiến cho đám người khách mời bọn họ như rơi vào một đám xương mù, mở mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Phương Minh Thần, ngươi không được làm bậy, Trần Phong công tử là khách quý của gia tộc. ngươi làm vậy không phải biến Phương Gia ta thành kẻ vong ân hay sao. Còn không mau hướng Trần công tử xin lỗi”
Đứng trên khán đài, vẻ mặt của Phương Minh Viễn vô cùng tức giận nhìn Phương Minh Thần. Ông ta hiện tại chỉ hận không thể đem Phương Minh Thần nhốt vào chuồng heo cho hả giận, hành động khiêu khích, ngông cuồng của hắn đã làm mất hết mặt mũi của gia tộc.
Phương Minh Thần vốn là thiên kiêu thuộc tốp đầu của gia tộc, ông ta đặt rất nhiều kỳ vọng, là tương lại của gia tộc, lại có hàng động bốc đồng như vậy. Khiên cho Phương Minh Viễn vô cùng thất vọng, ông đang định lẫn lữa lên tiếng khiến trách Phương Minh Thần.
Mà ngồi bên cạng Trần Phong là Phương Minh Nguyệt, nàng ta đối với thái độ và biểu hiện của Phương Minh Thần thì cảm thấy vô cùng tức giận và phẫn nộ. Trần Phong là ân nhân cứu mạng của nàng, vì nàng mới tới Phương Gia là khách, vậy là Phương Minh Thần lại trắng trợn khiêu khích Trần Phong như vậy, không khác nào không coi nàng ra gì.

Quan trọng hơn là đối với Phương Minh Nguyệt thì hiện tại Trần Phong có hình tượng rất tốt, như một vị bạch mã hoàng tử trong lòng của nàng. Trần Phong bị khiêu khích như vậy đương nhiên sẽ khiến nàng vô cùng tức giận và khó chịu.
“Phương Minh Thần, huynh là như vậy là ý gì? Trần Phong huynh là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi làm vậy thật coi ta như không tồn tại hay sao? Còn như vậy nữa ta sẽ liều với huynh”
“Minh Nguyệt, muội không cần tức giận như vậy, ta chỉ là muốn hướng tới Trần công tử xin chỉ bảo thôi. Ta nghe muội nói Trần công tử có thực lực cao siêu, tuổi còn trẻ như vậy mà có thực lực như cao siêu như vậy, ta chỉ muốn học hỏi thêm thôi”
“Ngươi còn lươn lẹo như vậy, với thái độ của ngươi vừa rồi có điểm nào giống như xin chỉ giáo? Không ngờ Phương Minh Thần ngươi lại mặt dày như vậy”
Phường Minh Thần vốn rất ái mộ Minh Nguyệt, hắn cho rằng sự xuất hiện của Trần Phong có thể uy hiếp tới địa vị của hắn của trong lòng Phương Minh Nguyệt. Hắn dự định trong buổi luận võ ngày hôm nay sẽ khiêu chiến Trần Phong mất mặt, từ đó khiến hình tượng của Trần Phong trong mắt Phương Minh Nguyệt bị hạ thấp xuông.
Nhưng không ngờ phản ứng cua Phương Minh Nguyệt lớn như vậy, thâm chí nàng ta còn vì Trần Phong không tiếc cùng Phương Minh Thần chiến một trận liều mạng. Điều này làm cho tim Phương Minh Thần như bị dao cứa, nhưng hắn đã đâm lao lên đành cắn răng phải theo. Phương Minh Nguyệt đình lần lữa lên tiếng.
Có điều lúc đó Trần Phong lại cất giọng.
“Mọi người không cần tức giận như vậy, Phương Minh Thần huy đã muốn giao lưu như vậy, tại hạ cũng không có cỡ gì mà không ưng thuận đáp ứng.”
Vừa dứt lời thân hình Trần Phong khẽ rung lên một cái, Trần Phong thi triển thân pháp, cả cơ thể hắn như một chiếc lông vũ chỉ trong nháy mắt đã nhẹ nhàng đáp xuống võ đài, đứng trước mặt Phương Minh Thần.
“Ngươi cuối cùng cũng chịu xuất chiến, ta còn tưởng Trần công tử sẽ chịu làm một con rủa rụt đầu không chịu ứng chiến”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.