Trước những lời uy hiếp của Đỗ Phi Dương, Trần Không không hề tỏ vẻ căng thẳng, ông ta bình tĩnh nhìn Đỗ Phi Dương khó chịu nói.
“Đỗ Phi Dương trưởng lão, tuy ngươi là một trong thập đại trưởng lão của Lăng Vân Phái, thực lực thông thiên. Nhưng muốn diệt Trần Gia ta cũng không phải dễ như vậy. Chỉ không ngờ rằng một đại phái như Lăng Vân Phái lại không biết sấu hổ như vậy, có hành động không từ thủ đoạn, không coi người khác ra gì. Hừ ta khinh”
Nói song, Trần Không không nhịn được mà nhổ một bãi nước bọt đầy khinh bỉ, trước thái độ cao cao tại thượng không coi ai ra gì của đám người Lăng Vân Phái. Khiến Trần Không động chân hỏa, không thèm để ý tới hình tượng một cao thủ vương cảnh như vậy.
“Hừ, ngươi đã muốn chết như vậy thì để bổn tọa tiễn ngươi tới tây thiên”
Đỗ Phi Dương vô cùng tức giận, Lăng Vân Phái tồn tại hàng mấy ngàn năm nay còn chưa có ai dám có thái độ đối như Trần Không, khiến ông ta nôi lên sát ý vô tận ra tay đánh tới Trần KHông. Đô Phi Dương không hề bảo lưu thực lực, vừa ra tay ông ta liền động sát chiêu, một trảo đánh mạnh về hướng Trần Không.
“U Minh Quỷ Trảo”
Cánh tay của Đô Phi Dương dơ lên thành trảo, linh khí trung quanh người ông ta hội tụ lại lòng bàn tay rồi đánh ra. Thấy trưởng lão của Lăng Vân Phái đánh tới, Trần Không nào giám khinh thị, liền dâng tay lên, thu lấy thanh huyền binh trên người Văn Thiên Kiều lại dồn lực chém ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-vu-tu-than/1037927/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.