Chương trước
Chương sau
Trần Phong nhìn Mạc Khuynh Thành đầy hy vọng, hắn từng nhiều lần muốn ngỏ ý được nhìn dung mạo của nàng ta nhưng biết việc đó có vẻ hơi thất lễ với một cô gái. Nhất là đối với một mỹ nhân như Mạc Khuynh Thành, Trần Phong ban đầu chỉ thuần túy là muốn thưởng thức sắc đẹp của nàng như một người yêu cái đẹp và muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó thôi.
Nhưng sau một thời gian vừa qua hắn và Mạc Khuynh Thành nửa gần rơm, khiến cho hắn, trong lòng dần nảy ra một chút gì đó khó tả. Hắn bị khí chất của nàng đánh động khiến hắn như có một cảm giác không muốn rời xa nàng.
Mạc Khuynh Thành cũng có chút ngoài ý muốn, nàng ta không tưởng được Trần Phong lại đưa ra một cái yêu câu như vậy. Bình thường khi có một nam nhân mà đứng trước mặt nàng mà đưa ra một yêu cầu giống như vậy thì e là hắn đã không biết chết đi bao nhiêu lần.
Nhưng khi Trần Phong nói điều đó, không nhưng không khiến Mạc Khuynh Thành nổi giận, ngược lại càng khiến nàng có chút phản ứng không kịp mà trơ mắt nhìn ngược lại hắn. Trần Phong khôn biết sau tấm lụa mỏng kia, khuôn mặt của Mạc Khuynh Thành không biết từ bao giờ lại đỏ nên như thiếu nữ xấu hổ, đang đứng trước mặt lang quân của mình vậy.
Nếu để đám nam nhân ở Đông Đô mà thấy cảnh này hẳn sẽ hận đến phun cả bụng máu, mà Trần Phong sẽ chở thành cái đinh trong mắt đám người đó. Nhưng đáng tiếng dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, động lòng xấu hổ của Mạc Khuynh Thành hiện tại chỉ có mình Trần Phong chiêm ngưỡng được.
Sau một hồi cả hai trầm mặc không nói gì, Mạc Khuynh Thành nhìn Trần Phong một cái rồi có chút phong thái của thiếu nữ mới lớn pha chút xấu hổ mà từ từ tháo tấm lụa tre mặt xuống. Ngay khi tấm lụa hồng được Mạc Khuynh Thành gỡ xuống, để lộ dần ra một dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, có thể nói đẹp tới chim xa cá nặn.
Khuôn mặt nàng trắng bóng như tuyết, đôi môi anh đào khẽ mở, đôi mắt đen sáng như vì sao tinh tú, hai bên má hồng như quả đào. Khuôn mặt nàng xinh đẹp đến mức như không có thật, vẻ đẹp đó không có một từ ngữ nào có thể miêu tả và không có một ngòi bút nào có thể viết lên đầy đủ vẻ thánh khiết đó.

Trần Phong nhìn như ngây ngốc tại chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt hắn thì cứng đờ, mắt chừng chữ a, miệng thì há hốc hình chữ o. Hắn không giám tin trên đời này lại có người có vẻ đẹp như vậy, khuôn mặt đó, dáng người đó kết hợp lại, bớt một chút là thiếu thêm một chút lại thừa. Từ đầu tới chân Mạc Khuynh Thành kết hợp với nhau với một tỷ lệ vàng hiếm có.
Dung mạo của Mạc Khuynh Thành có một sức hút vô hình khiến người khác khi nhìn vào như bị trầm mê trong đó, vẻ đẹp đó như một loại cấm kỵ không được phép tồn tại trên thế gian. Nhưng lại có thể tồn tại ngay trước mặt Trần Phong, khí chất của nàng như hòa hợp với thiên địa, đù trong động cảnh sắc có tối tăm nhưng vấn khiến người ta cảm thấy hài hòa.
“Đệ nhìn ta đủ chưa vậy”
Mạc Khuynh Thành chứng kiến bộ dạng si ngốc của Trần Phong khi nhìn thấy dung mạo của nàng, nàng cảm nhận được trong ánh mắt hắn có vẻ si đắm nhưng lại không mang vẻ dâm tà như bao người nam nhân khác nàng đã gặp. Ánh mắt của Trần Phong nó thuần túy là ánh nhìn say đăm đơn thuần trước vẻ đẹp hoàn mỹ, khiến trong lòng của Mạc Khuynh Thành đối với Trần Phong vừa mắt rất nhiều.
Trần Phong bị Mạc khuynh Thành đánh động khiến hắn tỉnh táo chở lại, hắn nhìn nàng ta với thái độ ngượng ngùng có chút bối rối, hắn vừa gãi đầu vừa nhìn dung nhan tuyệt thế trước mặt nói.
“Khuynh Thành tỷ, đệ thật xin lỗi, đệ không phải cố ý như vậy đâu. Tại,... tại dung mạo của tỷ quả thật rất đẹp, khiến đệ không thể rời mắt.”
Hắn có vẻ lúng túng nói mấy câu khiến bầu không khí mở ám của hai bết bớt đi, khiến hắn cũng có chút lấy lại bình tĩnh.
“Khuynh Thành tỷ, hiện tại ta đã hiểu tại sao tỷ lại suốt ngày đeo khăn che mặt, và có lúc lại mặc áo choàng dài rồi.”
“Đệ biết sao? Vậy nói thử ta nghe xem có đúng không.”
Hai người bắt đầu lấy lại được tự nhiên trước đó, Mạc Khuynh Thành cũng vừa nhìn Trần Phong với ánh mắt tò mò pha chút tinh nghịch của một thiếu nữ mới lớn khiến hắn ta tâm thần lại có chút chập chờn.
“Hắc, hắc, ta đoán do tỷ sợ người khác thầy được dung mạo của bàn thân sẽ đem đến tai họa khắp nơi nên mới cố ý làm vậy”
“Hừ, nói hươu, nói vượn, ta không thèm để ý tới đệ nữa”
Dứt lời Mạc Khuynh Thành nhanh tróng quay người lại đeo tấm lụa mỏng lên mặt, che giấu đi khuôn mặt có chút phiếm hồng của bản thân. Câu nói đó của Trần Phong vừa là đùa vừa là thật, nhưng lại khiến tâm của nàng ta loạn như ma, bình thường có một nam tử nào đó trước mặt nàng có khen tặng nàng rớt cả lưỡi cũng không được nàng ta để ý tới, vậy mà chỉ với một câu nói nửa đùa nửa thật của Trần Phong lại khiến một cao thủ Vương cấp như nàng mất bình tĩnh.
Còn Trần Phong cũng không có dây dưa gì với nàng ta nữa, hắn kiếm một chỗ rồi ngồi xuống tu luyện tới hết đêm.
Sáng hôm sau khi Trần Phong vừa mở mắt đã không thấy Mạc Khuynh Thành đâu, hắn dật mình bật dậy, chạy ra cửa động thì thấy một thân ảnh yểu điệu xinh đẹp đang đứng trước cửa động chờ hắn.
“Đệ tỉnh rồi sao, vết thương của ta đã hoàn toàn khôi phục, giờ cũng là núc đi tính sổ với con Hắc Xà kia rồi. Đệ mau tránh xa lơi đây càng tốt để không bị dư bá chiến đầu của ta và Xà Vương vô tình đả thương”
“Khuynh Thành tỷ, tỷ định một mình đi đối phó Yêu Vương sao? Lơi đây là địa bàn của nó, còn có vô số những dã thú khác làm thuộc hạ, lếu tỷ đi như vậy không khác nào đâm đầu vào giọ”
“Còn cách nào khác sao? Ngọc Lộ Linh Tuyền đối với ta rất quan trọng, ta không thể không có nó. Nếu ta chậm trễ, rất có thể con đại xà đó đem Linh Tuyền dùng mất, đến lúc đó ta biết phải làm sao? Cho nên ta không thể không đi, đệ có khuyên ta cũng vô dụng thôi”
Trần Phong cũng bị lời nói của Mạc Khuynh Thành đánh động, trong lòng hắn không muốn nàng phải mạo hiện như vậy. Hắn chỉ hận bản thân không có đủ thực lực, lập tức đem con đại xà kia chém giết cho hả giận rồi lấy Linh Tuyền giúp mỹ nhân. Đáng tiếc thực lực hắn không đủ, cho dù có tâm nhưng không có sức, bỗng trong đầu Trần Phong chợt sáng nên, hắn như đã nghĩ ra chủ ý gì đó, hắn nhìn Mạc Khuynh Thành đầy bí hiểm nói.
“Khuynh Thành tỷ, kỳ thật muốn đạt được Linh Tuyền cũng không phải không có cách”
Thấy thái độ mờ ám, âm hiểm đó của Trần Phong, Mạc Khuynh Thành càm thấy thú vị cùng tò mò hòi.
“Không lẽ đệ có cao kiến gì sao? Nói cho ta xem nào.”
“Khuynh Thành tỷ, chúng ta muốn lấy được Linh Tuyền, không nhất định phải lấy trước mặt Hắc Xà ép hắn giao ra. Chúng ta có thể nhân lúc hắn không để ý mà đem Linh Tuyền đi”
Vẻ mặt của Mạc Khuynh Thành như sáng nên, nàng rốt cục cũng hiểu được ý mà Trần Phong nói, nhưng mỹ nhân vẫn cau mày nhìn người đối diện mình hỏi ngược.
“Ý đệ nói là chúng ta trộm? Không thể nào, chúng ta hoàn toàn không biết Linh Tuyền ở đâu thì làm sao để trộm nó. Mà chư nói lơi có thiên địa kỳ chân như Ngọc Lộ Linh Tuyền làm sao có thể dễ dàng trộm đi như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.