Chương trước
Chương sau
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mười ngày để chuẩn bị tới Xích Long Học Viện của Trần Linh đã qua đi, trong quãng thời gian này, Trần Linh nàng thường ở cùng gia đình của mình là nghĩa phu, nghĩa mẫu và Trần Phong.
Trần Liêu, mẹ của Trần Phong dù không muốn xa đứa con gái này nhưng không còn cách nào khác. Nàng không thể vì bản thân mà làm ảnh hưởng tới tương lai của Trần Linh cùng gia tộc được.
Đêm trước hôm ngày Trần Linh tới Đông Đô, trong phòng Trần Phong không thể nào mà tĩnh tâm tu luyện được, hiện dã là giữa khuya nhưng Trần Phong vẫn không thể mà tĩnh tâm tu luyện như thường ngày.
Sau một hồi suy tư Trần Phong quyết định tới gian tiểu viện mà hiện Trần Linh vẫn ở, đứng trước cửa phòng Trần Linh, không hiểu sao Trần Phong trái tim đập rộn lên một cách kỳ lạ.
Hiện hắn rất khó khống chế cảm xúc bản thân, như có một thứ gì đó muốn đẩy hắn sông thẳng và phòng Trần Linh mà đem nàng hôm thật chặt, không để nàng rời đi hắn, tuy nhiên sau một nhồi đấu tranh tấm lý, cuối cùng Trần Phong vẫn không đủ can đảm để trực tiếp đối diện với nàng. Trần Phong men theo vách tường, tới gần cửa sổ phòng Trần Linh mà ngó vào trong.
Như bình thường với tu vi võ sư tam trọng của Trần Linh thì khi Trần Phong bước tới cửa phòng của nàng, nàng hoàn toàn có thể nhận ra. Tuy nhiên cùng chính nàn đã chuyền cho Trần Phong bí pháp ẩn nặc khí tức, nên ngay cả bản thân Trần Linh có tu vi cao hơn một cảnh giới cũng không hề cảm thấy được sự tồn tại của hắn.
Trần Phong nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ ra một cái khe nhỏ rồi nhìn vào trong. Trong phòng lúc này vị nha hoàn của Trần Linh đã sớn về phòng mình nghỉ ngơi, nhìn quanh một vòng không thấy ai, Trần Phong suy tư một hồi rồi mạnh dạn mở nhẹ cánh cửa chèo vào phòng.
Vào phòng Trần phong nhìn tới lơi thường ngày hay ngồi tu luyện, nhưng không thấy ai ở đó, cảm thây kỳ lạ cậu đi vào trong nhìn quanh một vòng gian phòng. Như chợt nhớ ra cái gì?

Trần Phong hai chân có vẻ hơi run, cố gắng bình tĩnh đi tới gian phòng phía sau phòng ngủ, nhìn tấm rèm mày hồng phấn đang bao phủ cửa phòng tắm. Trần Phong như bị mất không chế bản thân, cậu vô thức đưa cánh tay phải còn hơi run vì hồi hộp tới tấm rèm cửa.
Chạm tới tấm rèm Trần Phong như bị kích động, tim đập không khỏi loạn nhịp và mạnh như tiếng trống. Cố kiềm lén cảm xúc khẩn trương, kích động trong lòng, Trần Phong có lấy hết dũng khí gần như là đem hết khí lực bản thâm dồn vào cánh tay đang lắm tấm rèm cửa vén lên.
Qua khe cửa và tấm rèm, đập vào mắt Trần Phong là một vị thiếu nữ mười tám, đôi mươi như một thiên thần đang ngâm mình trong bồn tắm rải đầy hoa.
Đúng như những gì Trần Phong suy đoán trong lòng, lúc này Trần Linh quả thật đang tắm, nàng như một vị cửu thiên nga tiên tử đang ngân mình dưới nước, để lộ ra hai cánh tay trắng hồng đẹp như ngó sen mang vẻ đẹp thánh khiết mà không dung tục.
Nhìn hai cánh tay thon dài mê hồn, đang không ngừng vờn nước đưa lên hai bả vai như thiên ngọc. Trần Phong như bị trầm mê trong đó, hắn si ngốc đứng nhìn những động tác ưu nhã hấp dẫn của nàng.
Trên khuôn mặt thánh khiết của Trần Linh, những giọt nước nhỏ li ti không ngừng lấp lánh, cả trên mái tóc đen tuyền buông xõa của nàng như tấm nhung đen mềm mại bay múa.
Vẻ đẹp của Trần Linh được thể hiện ra, khi những nàn hơi nước trắng đang trần ngập trong phòng, chúng bay khắp nơi như những đám mây đang đùa vui bên một vị tiên tử vậy.
Những đám mây đó không ngừng bay đậu trên mái tóc nàng, cùng khuôn mặt thánh khiết với hai cánh tay thon dài đó tạo nên một khung cảnh mờ mờ, ảo ảo. Chong cảnh tượng đó không biết sẽ khiến biết bao nam nhi trong thiên hại nguyện quỳ gối trước nàng sin chết, nhưng họ không có may mắn đó.
Vì may mắn đó đã bị tên Trần Phong này lấy mất rồi, hắn chôn chân tại chỗ, hai mắt như bị thôi miên đờ đẫn nhìn cảnh Trần Linh tắm.
Sau một hồi Trần Phong chìm đắm trong đó, hơi thở của hắn trở nên gấp hơn, mạnh hơn, hắn bắt đầu phả ra những làn hơi nóng như lửa trong người ra ngài, một hồi như vậy Trần Phong như đã mất đi khả nang không chế bản thân, đến mức khiến cơ thể đình chỉ vận hành bí pháp che giấu tu vi khí tức.
Mất đi không chế khí tức của bản thân Trần Phong đương nhiên là bị nộ ra khí tức của minh. Ngay lúc đó Trần Linh đang tắm trong bồn như nhận ra có sự xuất hiện kẻ lạ mặt trong phòng.
Nàng nhanh chư chớp, chỉ trong chưa đến một hơi thở nàng phi thân lên khỏi bồn tắm ngâm mình, dùng chân khí một chưởng đánh về phía Trần Phong đang lấp ló khiến cuồng phong nổi lên trỏng phong, đồ đạc bay tán loạn. Cùng lúc đó Trần Linh vội với lấy tấm lụa đang bay trên không lại che lấy cơ thể ngọc ngà của mình rồi rút thanh kiếm cheo sở góc phòng lần lữa tấn công tới Trần Phong.
Trần Phong sau khi ăn một trưởng của Trần Linh thị cũng bị thương không nhẹ, cậu cố gắng hất tung tấm rèm vài chùm trên người ra, lấy tay lau đi vết máu khóe miệng, Trần Phong đang định lên tiếng với Trần Linh thì từ xa một bóng kiếm sang như gương mang theo sát khi ngút trời lao tới chỗ Trần Phong đáng đứng.
Tu vi của Trần Phong vốn không bằng Trần Linh, khi nàng đánh ra một chiêu toàn lực mạnh mẽ như vậy cho dù là võ sư tứ trọng cũng không giám đón đỡ trực diện.
Thấy chiêu thức của nàng nhanh như vậy Trần Phong biết không thể nào chánh thoát chỉ biết có gắng chống đỡ áp lực từ nàng mà vọi nói.
"Tỷ là đệ Trần Phong đây"
Khi kiếm của Trần Linh đang điên cuồng lao về phía Trần Phong chỉ cánh hắn vài mét, Trần Linh nhận ra người nhìn lén nàng không phải ai khác mà chính lại là Trần Phong liền vội vàng thu lại chân khí trên tay cùng cố gắng không màng bản thân bị phản vệ chân khí thụ thương mà thu hồi kiếm chiêu đã đánh ra.
Trần Phong vừa dứt lời cũng chính là lúc mũi kiếm trên tay của Trần Linh chạm tới mi tâm hắn. Trần LInh có vẻ tức giận nhìn hắn, sau một hồi thì thân hình nàng lung lay như sắp ngã rồi từ khóe môi nàng tràn ra một tia máu đỏ tươi. Lúc này hai mắt Trần Linh tối sầm lại, nàng mất đi tri giác làm rơi thanh kiếm trên tay rồi cả người vô lực ngã vào ngực Trần Phong đang đứng đối diện nàng.
Thấy vậy Trần Phong vội đỡ nàng tới phía dường, vừa ôm người ngọc trong lòng Trần Phong không khỏi lo lắng hỏi.
"Tỷ người làm sao vậy, tỷ đừng làm đệ sợ, tỷ mau tỉnh lại đi"
Hắn vội bắt lấy tay nàng kiểm tra thương thế, sau một hồi chuẩn đoán Trần Phong biết được đại tỷ bị thương là do chân khí phản vệ liền tự trách không thôi. Nếu không phải nàng nhận ra người đó là Trần Phong sợ tổn thương tới hắn, nàng vội thun hồi chiêu thức thì đâu dẫn đến chân khi phản vệ khiến kinh mạch bị tổn thương làm cho nàng bị thương như vậy.
Không có suy nghĩ nhiều Trần Phong vội lấy trên người ra viên đan dược chữa thương cho nàng uống. Sau một hồi thuốc phát huy tác dụng, khiến khí sắc Trần Linh trở nên tốt hơn.
Nhưng vẫn chưa an tâm, Trần Phong cẩn thận dùng chân khí của bản thân kiểm tra vết thương của nàng, sau khi thấy nàng đang dần khôi phục, Trần Phong mới yên tâm.
Nhìn Trần Linh hiện tại đang hôn mê nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ như vậy, Trần Phong nhìn nàng một cách say đắm nhất là khi thấy ngọc thể nàng được tấm lụa mỏng lửa che lửa đậy như vậy như muốn hút hồn bất cứ nam nhân nào nhìn váo đó bao gồm Trần Phong.
Trần Phong nhìn nàng không dời mắt như bị hãm sâu vào trong đó vậy, hắn hơi thở càng ngày càng nặng nề, tim hắn bắt đầu đập loạn lên, trong lòng Trần Phong lúc này như có một lửa dục vọng đang thiêu đốt khiến hắn khó chịu không thôi.
Trần Phong cố nén dục vọng trong người đang điên cuồng thiêu đốt, càng nhìn Trần Linh hắn càng khó khống chế bản thân, trong lúc Trần Phong đang dân mất khống chế bản thân, hắn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt thánh khiết đó.
Do Trần Linh đã ăn vào đan dược lên đã hồi phục, khi cánh tay Trần Phong chạm vào khuôn mặt có làn da mịn màng đó cũng là lúc Trần Linh mở đôi mắt ra nhìn Trần Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.