Trước thế công mạn mẽ của Đỗ Thiên Dương, Văn Sở tuy có tu vi cao hơn hắn, nhưng cũng không dám chắc hoàn hảo đỡ đòn tấn công đó mà bản thân không tổn hao gì. Y vội dùng kiếm kỹ nổi danh của Văn gia vừa né chánh vừa tấn công.
“Đương”.
Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, khiến những người chung quanh xem thi đấu, màng nhĩ không khỏi rung lên mạnh mẽ như sắp thủng vậy.
Bị chiêu Trường Sinh Nhất Kiếm của Văn Sở đánh cho không ngừng lùi lại, Đỗ Thiên Dương cũng bị thương không nhẹ, bản thân hắn như bị một búa lớn đánh vào vậy, khiến cả người run rầy, khó khăn nắm hắn mới trống cây thương cố dữ vững thân thể mình.
Đỗ Thiên Dương dùng ánh mắt không khuất phục nhìn về phía Văn Sở một hồi rồi cắn răng nói.
“Văn Sở, ngươi lợi hại, ta đã thua”.
Nói song Đỗ Thiên Dương không lưu luyến mà dứt khoát quay người rời khỏi lôi đài. Trong lòng hắn mặc dù không muốn như vậy, dù sao cũng không thể tái chiến, bản thân hắn hiện tại gần như đã vô lực trước chiêu Hoành Tảo Thiên Quân vừa rồi.
Đây đã là chiêu thức mạnh nhất mà hắn có thể đánh ra hiện tại rồi. Trên võ đài Văn Sở đầy tự mãn với cuộc chiến vừa rồi, tuy hắn đánh thắng Đỗ Thiên Dương khiến bản thân hao tổn một chút nhưng không quá nghiêm trọng cũng không ảnh hưởng nhiều đến chiến lực, hắn chỉ cẩn đả tọa một lúc là chở lại trạnh thái đỉnh phong.
Văn Sở đang trong tâm trạng vui vẻ của kẻ chiến thắng, hắn không hề che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-vu-tu-than/1037845/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.