Gõ nhẹ lên cửa phòng làm việc của quản lý, Dịch Quân Ngạn giờ vẫn đang tự kiểm điểm bản thân xem mình đã làm gì sai, nhưng trừ hôm qua có cảm nặng, thì nội trong hai năm nay tuyệt nhiên chưa mắc phải lỗi nào.
“Mời vào.”
Dịch Quân Ngạn mở cửa, đi vào. Cậu đứng trước bàn làm việc của y rồi lễ phép cúi đầu: “Buổi sáng tốt lành, quản lý.”
Quản lý dừng bút, thế rồi ngẩng đầu lên nhìn Dịch Quân Ngạn, gật đầu: “Sáng tốt lành.”
Gia đình ưu tú lâu năm, bề ngoài lại tuấn mỹ không ai sánh bằng, đẹp tới nỗi nhiều người cứ ngỡ y chẳng phải đàn ông. Vậy nhưng sống mũi cao cùng ánh mắt sắc bén, cả khuôn mặt bừng lên một nét ngạo khí ngút trời.
“Quản lý tìm tôi có chuyện gì sao?” Dịch Quân Ngạn cất tiếng mà thanh âm rất nhu hòa, tươi mát lại nhuốm chút dịu dàng, tạo cho người khác một cảm giác rất thư thái và bình an.
Y nghe thấy giọng cậu, thực sự muốn tìm cách thu hồi lại quyết định đuổi việc của tên kia. Đúng là không hiểu hắn nghĩ gì. Y đây phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được một người như cậu, vậy mà cái tính xấu bẩn của Đằng Tự lại phát tác, cứ thẳng tay sa thải. Làm như hắn đang đi chợ mua thịt lựa rau không bằng, mua rồi không thích lại trả về cố chủ?
Thế nhưng y cũng biết chuyện này không còn có thể cứu vãn, bởi câu nói cuối cùng trong cuộc điện thoại hôm qua với Đằng Tự đã giúp hắn đoán được tại sao người kia lại cương quyết sa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-thanh-trung-doc/507/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.