Mở cửa phòng, Dịch Quân Ngạn mệt mỏi kéo lê cơ thể, chậm rãi bước vào căn phòng cậu đã sử dụng ngót nghét hai năm nay.
Căn phòng hai mươi mét vuông, rất sạch sẽ, nội thất giản dị: một chiếc giường đơn làm từ gỗ thượng bạch, gối chăn trắng muốt mới thay, sàn nhà dù không đánh sáp nhưng tới một hạt bụi nhỏ cũng chẳng nhìn ra, một chiếc bàn nhỏ, một cái tủ đựng quần áo. Có thể nói, căn hộ cũng khá ổn so với một thanh niên độc thân như cậu.
Dịch Quân Ngạn đưa tay bật chiếc đèn tuýp, cả thân thể cậu thả phịch xuống giường.
Thân thể mệt nhừ, tâm còn mệt hơn. Dạ dày giờ đau quặn, lục phủ ngũ tạng cứ như máy trộn bê tông mà lộn tùng phèo, đau đớn khôn nguôi, ấy vậy mà Dịch Quân Ngạn vẫn nằm lỳ trên giường chẳng chịu nhúc nhích, nhắm mắt lại mặc cho mồ hôi đổ ròng ròng.
Mười năm trước, cậu tới Nhật Bản vì bị Học viện Điện ảnh và Truyền hình Bắc Kinh đuổi học, lúc ấy chỉ mới hai mươi tuổi chẳng biết tương lai ra sao, bỗng lại nhớ tới thứ chuyên môn cậu luôn lấy làm tự hào – tiếng Nhật.
Mẹ cậu là người Nhật Bản, thực tế thì cậu là con lai, vậy nhưng từ nhỏ vốn đã chẳng biết cha mình là ai. Cũng nhờ vào nhan sắc kế thừa từ mẹ, anh tuấn khôi ngô nên Dịch Quân Ngạn mới được nhận vào học viện Điện ảnh và Truyền hình.
Khi còn bé, mẹ luôn bên cậu, giảng dạy cho cậu tiếng Nhật hàng ngày, nhưng rồi tới năm mười tuổi, hai mẹ con cùng nhau rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-thanh-trung-doc/501/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.