Tôi chỉ muốn làm Lâm Tự vui vẻ một chút.
Bất kể như thế nào, tôi rất ít khi nhìn thấy anh ấy cười.
Tôi đội chiếc mũ trùm đầu hình con gấu mua rất lâu trước đây cho anh ấy xem, anh ấy cau mày hỏi tôi đây là cái gì.
Đây là rất lâu rất lâu của trước đây tôi cùng với anh ấy cùng nhau mua.
Nhưng Lâm Tự anh ấy quên mất rồi.
Ánh sáng và bóng tối đang dần thay đổi, qua làn sương mù phảng phất đang bốc lên tôi giống như là có thể quay trở lại 7 năm trước đây.
Lúc đó anh ấy không phải đặc vụ ngầm, chúng tôi cùng nhau đi dạo phố buổi tối rồi mua cái mũ trùm đầu này.
Anh ấy cười bảo tôi đội lên trông rất giống đồ ngốc, sau đó tôi đã đá vào chân anh ấy.
Anh ấy bỗng bật cười rồi cúi người xuống hôn tôi.
..............
Có rất nhiều rất nhiều chuyện của trước đây Lâm Tự anh ấy đều đã quên.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, đậu phụ ở trong nồi còn đang sôi sùng sục tôi mở miệng nói với anh ấy.
" Lâm Tự, anh cười một cái đi."
Ánh mắt bình tĩnh của anh ấy rơi trên mặt tôi, nhưng lời anh ấy nói ra thật lạnh lùng.
" Nếu em chết ở trước mặt anh, anh liền cười cho em xem."
"............"
Lại trở thành như vậy.
Lâm Tự chán ghét tôi, sự chán ghét của anh ấy vẫn luôn biến đổi thất thường.
Ví dụ như một ngày trước anh ấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-nhan-vong-tuong/2617875/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.