Trong cửa hàng loa đài, các bài hát từ những năm 70 và 80 vẫn đang được phát.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa rả rích, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống rửa sạch tấm kính.
" Giọng nữ cao thì ngọt, alto chuẩn, âm trầm sâu."
Người ngồi bên cạnh tôi, mắt nhắm nghiền cơ thể đung đưa theo giai điệu lên xuống.
" Tóm lại chính là câu này, trong trẻo!"
Tôi thở dài vì tiếng hát cao vút được phát từ dàn loa và nói với cậu ta:
" A Chu, tôi sắp chết rồi!"
Cửa hàng loa đài đột ngột rơi vào yên tĩnh, cậu ta đứng bật người dậy nhìn tôi sau đó lại rũ mắt xuống nhìn tờ giấy tôi đẩy qua.
Một lúc lâu sau thì tôi nghe thấy cậu ta hít một hơi sâu.
" Không chữa được nữa sao?"
" Tôi sẽ phối hợp điều trị, nhưng xác suất chữa khỏi rất thấp."
" Lâm Tự thì sao? Anh ấy phải làm thế nào?"
"..........."
Người bên cạnh cau mày nhăn trán hỏi tôi, tôi chìm vào trầm mặc hồi lâu rồi mới trả lời câu hỏi của cậu ta.
" Anh ấy...... rất tốt."
" Tôi đã giao anh ấy cho một người có thể chăm sóc anh ấy tốt hơn."
Những năm qua, tôi và Cục chưa bao giờ ngừng điều trị cho Lâm Tự, nhưng có một điều không thể không thừa nhận.
Bác sĩ tâm lí lần này Giang Đình mời đến so với tôi tốt hơn, là chuyên gia y tế đạt top 1.
Ừm, dựa theo cách nói của bác sĩ hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-nhan-vong-tuong/2617873/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.