Hội trường để linh cữu.
Anh cầm một bó hoa trắng đặt trước hũ tro cốt của cô ấy.
Những người đến tưởng niệm đều là đồng nghiệp cũ ở trong Cục, sau khi hồi phục trí nhớ, Lâm Tự đã có thể nhận ra không ít người.
Có người vẫy tay chào anh ở bên ngoài nhà tang lễ.
Hình như là Lý Chu, từng là đặc vụ cùng thời gian với anh.
Cậu ta đi đến gần anh, Lý Chu đi đến trước mặt anh, nói muốn đưa anh đến một nơi.
Sau khi đi vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng đến một nơi không có ai ở đó.
Lý Chu nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai ở đó.
Sau đó giánh một cú đánh lên mặt anh.
" Con mẹ mày!"
" Cú đấm này là giúp Trương Tịnh Niên đánh!"
" Cú đá này cũng là giúp Trương Tịnh Niên đá!!!"
" Djtmemay"
" Mày là một thằng súc vật khốn nạn, con mẹ mày có biết khoảng thời gian đó Trương Tịnh Niên có bao nhiêu đau khổ không?"
" Đều là như vậy mày có biết không? Con mẹ nó cô ấy còn gọi tên của mày!"
" Chết tiệt! Lúc đó mày đang ở đâu?"
Người đàn ông vừa đánh vừa đấm vừa đá, như muốn giáng xuống trên người anh một lời nguồn độc ác nhất trên đời.
Vẫn như thế, anh cũng chỉ dựa vào tường chịu đựng hết tất cả.
Áng sáng nhàn nhạt của ánh mặt trời lặn trên bầu trời chiếu lên hai bóng người đối lập.
Tiếng quạ kêu khắp hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-nhan-vong-tuong/2617865/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.