---- Tại Ngọc Dung điện ----
Nam chu ( thị vệ cũng như người hầu thân cận nhất của Tư duyên ) :" Á aaaaaaaa ! Ta giết mi ! con cẩu thối tha !".
Tư duyên mệt mỏi ,xoa thái dương :" Chỉ mới sáng sớm thôi ! các ngươi.... haiz ...hôm nào cũng om sòm như vậy là sao hả?"
Nam chu đáng thương bịt một bên má lại , phụng phịu :" Nó cào vào mặt ta trước mà ! "
Tư Duyên bế tiểu cẩu lông xù ( thú cưng mà Tư Duyên yêu quý nhất ) kia lên đầy âu yếm ,vuốt ve nói :"Hắc cầu ngoan ngoãn như vậy mà ngươi cũng không trông nó được là sao ? ta cần ngươi còn có tác dụng gì đây ?".
Nam Chu nhìn Hắc cầu đang nằm trong lòng Tư duyên với ánh mắt tựa tia sét ,khó chịu nhưng cũng vô lực :" Nhưng nó cào vào mặt ta ! Nó phải xin lỗi ! ".
Tư Duyên nhìn y chớp chớp mắt mấy cái rồi quay qua nhìn Hắc cầu bỗng chốc phì cười :" phụt! ha ha ha ha ! Ngươi muốn nó xin lỗi sao ? ha ha ha ! nó là chó mà sao có thể nói xin lỗi được chứ ! ".
Nam chu :" Nhưng...!"
Tư duyên :" không nhưng nhị gì hết ! ngươi ra ngoài ,ta phạt ngươi ở ngoài tắm nắng 2 canh giờ vì cái tội đến chó cũng không trông được ".
Nam chu ngậm mồm không nói gì quay ngươi dậm dật rời đi .Y ngồi bệt ở ngoài cửa vừa lụng bụng vì tức vừa xuýt xoa vì đau .Chợt thấy Khổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-nhan-tinh/2800806/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.