Thế Lang nhận lấy cái túi mà Mặc Khắc đưa , tò mò hắn mở ra .
Thế Lang ngạc nhiên hỏi:" Bánh trường thọ sao?".
Mặc Khắc gật đầu:" Ừm! là bánh trường thọ của mẫu thân ta làm ! hôm nay là sinh thần của ta cũng là sinh thần huynh nên ta mang mấy cái bánh này tới cho huynh ăn cùng! ".
Thế Lang :" Đa tạ đệ ! nhờ đệ gửi lời cảm ơn đến nhị mẫu giúp ta nhé!".
Mặc Khắc :" không có gì !huynh ăn thử đi !".
Thế Lang cắn một miếng bánh , hai mắt y tròn xoe gương mặt hơi ưng đỏ, sửng sốt nói :" nó ...ngon quá !"
Mặc khắc thấy thế cũng rất vui :" Thật sao ?".
Thế Lang :" Ừm ! Đây là món bánh trường thọ ngon nhất ta từng ăn đấy !".
Mặc Khắc chợt nhăn mày một chút , đôi mắt phượng khẽ nhìn Thế Lang, một lúc y hỏi :" Ca ca ! huynh có tâm sự sao ?".
Thế Lang :" Ừm ! một chút ".
Mặc Khắc:" có chuyện gì vậy nói đệ nghe với được không? mẫu thân đệ nói khi khó chịu thì phải nói ra không được giữ trong lòng, không dễ chịu đâu !".
Thế Lang cười nhạt, ánh mắt buồn bã nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trên tay , trầm giọng nói :" Đệ có tin vào số phận không ? số phận định sẵn chúng ta phải như thế không thể thay đổi ấy !".
Mặc Khắc lắc đầu :" Không , đệ không tin vào số phận , tuy đệ còn nhỏ nhưng đệ nghĩ rằng mình cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-nhan-tinh/2800799/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.