Thời gian trôi qua cũng đã hơn nửa năm. Nỗi buồn nhớ mẹ sâu sắc của Mặc Khắc vẫn chẳng vơi đi chút nào. Những suy nghĩ dày vò lấy y không thôi. Y luôn tự trách móc chính mình rằng đáng nhẽ ra bản thân phải ở bên mẹ bảo vệ người, nếu có đi thì chắc chắn trở về nhanh chóng.
Mẫu Thân y mất trong đau đớn, đã thế bà còn bị bắt phải ôm theo nỗi oan uổng, bất công và tai tiếng đến ngàn đời chẳng rửa sạch được. Vào lúc đó, y lại không thể đứng ra giải quyết làm chủ cho sự trong sạch ấy, bởi vì không có tiếng nói trong nhà.
Nhị phu nhân ra đi chỉ để cho Mặc Khắc một cây trâm rất đẹp làm bằng bạch ngọc thuần trắng, cuối trâm khắc một chùm hoa lưu ly tinh xảo và đẹp mắt kèm theo đó là chiếc khăn choàng cổ mỏng manh nhưng ấm áp.
Tạ tướng quân ra lệnh cho mọi người coi như chưa từng có ai là nhị phu nhân đồng thời cũng chẳng được phép thờ cúng. Mặc Khắc biết ý cha đã quyết tuyệt không đổi nên chỉ còn cách phạm vào luật cấm âm thầm thờ cúng bà.
Nơi thờ của bà rất đơn sơ, chiếc bàn mục nát ọp ẹp, bó hoa cẩm tú hồng tím tươi tắn, hai cây nến trắng dài, một đĩa bán quế hoa nguội lạnh và cứng nhắc, thêm vào đó là bức chân dung của nhị phu nhân bên cạnh còn nghi tên bà.( Mặc Khắc vẽ tranh khá giỏi, sau khi biết tin người mẹ đã quá cố kia là kẻ phụ tình hư hỏng, cha y vô cùng tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-nhan-tinh/2800768/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.