Mệt mỏi.
Vì sao mệt mỏi lúc này lại dâng lên, gió thu tiêu điều thổi tới từng đợt mát lạnh, vậy mà da thịt dưới quần áo lại cảm nhận được gió thu rét đến tận xương.
Vì sao tình nhân từng yêu nhau hiện tại lại có thể lãnh khốc đến như vậy, ngay cả khi bọn họ đến nông nổi này, hắn vẫn hi vọng người nọ có thể đến tiễn đưa.
Thời gian qua đi càng chậm, hắn đau thương nhìn về phía xa xa, yêu cầu của hắn cũng không có lớn lao, vì sao Nhan Nghĩa Thịnh vẫn thủy chung không xuất hiện? Xa xa xuất hiện bóng người nhỏ bé, tim hắn đập thoáng chốc nhanh hơn, nhưng lập tức lại thất vọng chậm lại.
Có người tới, nhưng không phải là người mà hắn chờ đợi!
Một cô nương tuổi thanh xuân thở hổn hển chạy đến,gương mặt lấm tấm mồ hôi, trong tay cầm theo một cái túi, thở không ra hơi hướng hắn chạy đến, một bên lớn tiếng gọi tên hắn.
“Nguyệt Nha, đây là ta lấy từ nương, ngươi mang theo ăn đi”
Cô nương đến mặc dù không xinh đẹp nhưng nụ cười trên mặt lại thập phần thân thiết, Ngân Nguyệt Nha lộ ra nụ cười ảm đạm, ngay cả cười thê lương như thế, vẫn khiến ngực kẻ khác cứng lại.
Hắn dung mạo mỹ lệ, so với nữ nhân còn đẹp hơn mười phần, nhưng lại là đứa trẻ bị vứt bỏ, được một người tốt bụng ở Nhan gia thôn nuôi dưỡng.
Nhưng hắn mệnh khổ, do gương mặt xinh đẹp quốc sắc thiên hương, khi mười tuổi liền đã xinh đẹp động nhân, vì vậy chịu nhiều đau khổ, không muốn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-luyen-nguyet-nha-loan/111859/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.