Chương trước
Chương sau

- Phải đó cha, có vấn đề gì cha cứ hỏi con!
Diệp Lam Vũ ôm bả vai Diệp Thành Thiên, bộ dáng như không biết lớn nhỏ, hiệu quả làm người ta cảm thấy rất buồn cười.
- Đi đi đi, có phải mấy đứa ngứa da, đừng tưởng rằng cha không trị được mấy đứa!
Diệp Thành Thiên giận dữ nói, nhưng vẻ tức giận của hắn cũng không phải thực lòng, ngược lại có chút vui vẻ.
Mặc dù có vẻ như người làm cha thật vô dụng, ngay con gái cũng không sánh bằng, nhưng ở phương diện khác mà nói, cũng là một loại kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo của một người làm cho về con của mình.
Con gái của mình còn mạnh mẽ hơn mình, dĩ nhiên càng mạnh mẽ hơn những người khác!
Long An Kỳ liền ngăn cản nói:
- Hai đứa đừng làm rộn! Ông ấy muốn hỏi cũng không phải hỏi con, con là ma pháp sư, có hỏi thì chỉ hỏi Chỉ Tình, Chỉ Tình chính là võ giả.
- Lão bà, đang giúp tôi đó sao?
Diệp Thành Thiên thật hoài nghi nhìn Long An Kỳ.
- Phải đó, chẳng lẽ không đúng sao? Ông luyện võ mà?
Long An Kỳ nói.
- Bỏ đi, ta không nói nữa!
- Ha ha…
Diệp Dực nở nụ cười, hắn tựa hồ càng vui vẻ, bất luận là ai đạt tới Thiên cấp đều là hậu bối của hắn, đều là hắn hi vọng được nhìn thấy.
- Mọi người cứ ở lại nơi này, hoàn cảnh nơi này không tệ, gia gia, càng thêm thích hợp với gia gia.
Diệp Lãng nói, hắn hi vọng mọi người đều ở lại nơi này, bởi vì nơi này an toàn nhất, hắn đã thiết kế rất nhiều biện pháp phòng ngự.
- Tốt tốt, ta sẽ ở lại nơi này, dù sao Diệp gia cũng không có chuyện gì cần ta, ta ở đây dưỡng lão cũng tốt!
Diệp Dực cười nói, hắn thật hài lòng đối với đề nghị của Diệp Lãng, hắn đã không xen vào công việc của Diệp gia, đều giao cho Diệp Thành Thiên xử lý.
- Mẹ cũng ở lại chỗ này, nơi này có đủ địa phương hay không?
Long An Kỳ nói.
- Uy uy, lão bà, bà ở lại chỗ này, ta làm sao bây giờ?
Diệp Thành Thiên nói, hắn cũng không muốn tách khỏi Long An Kỳ, dù chỉ là một khoảng cách không xa.
- Ông đương nhiên cùng ta ở lại chỗ này, bằng không bỏ ông ở lại Diệp thành một mình, thật mơ tưởng!
Long An Kỳ nói.
- Nhưng ta còn công việc a.
Diệp Thành Thiên nói.
- Phòng ốc tại đây rất nhiều, có chuyện gì mọi người có thể ở lại đây xử lý, chỗ này có công cụ thư từ qua lại với Diệp thành.
Diệp Lãng nói.
- Công cụ vận chuyển thư từ?
- Phải, ở chỗ này có thể gọi về, cũng có thể gởi chút bản vẽ.
Diệp Lãng nói, phát hiện mọi người không hiểu, liền giải thích cặn kẽ.
- Ngươi làm ra hồi nào, sao trước kia không nói?
Diệp Lãng giải thích xong, mọi người liền hỏi, hắn có đồ vật tốt như vậy vì sao không nói sớm.
Nếu sớm biết có vật như vậy, Long An Kỳ còn không gọi mỗi ngày?
- Con quên, hơn nữa con không muốn bị mẹ quấy rầy.
Diệp Lãng nói, rất rõ ràng hắn cũng biết Long An Kỳ nếu biết có vật này, tất nhiên sẽ gọi mỗi ngày.
- Cái gì, tiểu vương bát đản, hiện tại đã ghét bỏ mẹ ngươi sao?
Long An Kỳ tức giận nói.
- Không phải ghét bỏ, chỉ là thấy mẹ phiền…
Diệp Lãng thành thật hồi đáp.
- Phanh!
Long An Kỳ gõ lên đầu hắn.
Vốn bình thường hắn sẽ kêu đau, nhưng hiện tại chỉ cười híp mắt, tựa hồ thật sự hưởng thụ cảm giác này.
Về sau khi Long An Kỳ hồi tưởng lại sự tình hôm nay, bà phát hiện hôm nay hắn có nhiều địa phương khác hẳn, thầm mắng mình sao lại phát hiện trễ tới như vậy.
- Tốt lắm, không còn nhớ được có chuyện gì, mọi người chú ý một chút, con đi đây, gặp lại sau.
Diệp Lãng cười nói, giống như hắn cảm thấy dặn dò xong xuôi mọi chuyện.
- Ngươi làm sao đi?
Mọi người thật tò mò, Diệp Lãng nói phải đi, nhưng nơi này làm gì có phương pháp di chuyển.
Kế tiếp mọi người càng phát hiện được chuyện kỳ quái, Diệp Lãng đi tới thuyền nhỏ trong hồ…
Nơi đó có địa phương đi ra ngoài sao?
- Đệ đệ, ngươi muốn làm gì? Muốn lên chiếc thuyền kia sao?
Diệp Lam Vũ chạy tới bên cạnh hỏi.
- Không phải, chiếc thuyền kia chưa bay được, hiện tại ta không có thời gian làm tiếp!
Diệp Lãng lắc đầu, hắn cũng không có ý tứ động tới chiếc thuyền kia, nếu không vừa rồi hắn cũng không dặn dò thất công chúa.
- Vậy ngươi chuẩn bị dùng chiếc thuyền nhỏ này?
Diệp Lam Vũ hỏi.
- Phải, kỳ thật thuyền nhỏ này cũng không chỉ đơn giản dùng trên hồ, đây là ta thí nghiệm, thí nghiệp hệ thống động lực. Nói cách khác, chiếc thuyền nhỏ này cũng có thể bay!
Diệp Lãng cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
- Ngươi còn nói đùa, bay cái đầu của ngươi!
Diệp Lam Vũ tức giận nói.
- Sự thật thắng hùng biện! Khởi động…
Diệp Lãng vỗ tay, quang mang nguyên tố ma pháp nháy mắt xuất hiện trong tay hắn, tiếp theo hắn đặt tay lên thuyền nhỏ.
Rất nhanh, ma pháp quang mang bắt đầu lưu chuyển trên thuyền, nhờ vào lưu quang làm thuyền nhỏ hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người.
Tạo hình của thuyền chẳng khác gì du thuyền thời hiện đại, nhưng mượt mà hơn rất nhiều, không hề có vẻ chen chúc.
Lúc này quang mang lưu động tới chỗ trống phía trên thuyền, hình thành khí nang hình trứng, giống như tạo thêm một nhiệt khí cầu cho thuyền.
Nhưng mọi người không thấy nhiệt khí cầu, nếu không phải hiện lên lưu quang, căn bản không ai phát hiện được vật này.
- Bay!
Diệp Lãng kêu to một tiếng, thuyền nhỏ thật sự bay lên, rời khỏi mặt nước dâng lên không trung.
- A…
Diệp Lam Vũ há hốc miệng, nàng không thể tưởng được Diệp Vũ có thể bay, không, là thuyền nhỏ có thể bay!
Nếu như vậy chiếc thuyền lớn kia cũng có thể bay sao?
Nếu như bay được ta thật muốn ngồi lên trên đó, ta muốn bay!
- Tên lưu manh kia, ngươi bay thật sao?
- Diệp Lãng, ngươi xuống đây, chúng ta còn chưa nói xong!
- …
Mặc dù biết Diệp Lãng muốn đi, cũng nói chuyện lâu như vậy, nhưng Diệp Lãng nói đi là đi, làm mọi người có chút không kịp phản ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.