Chương trước
Chương sau

Đúng vào thời điểm này, có người lên tiếng, không cho Diệp Lãng rời đi.
- Diệp Lãng biểu đệ, lại đây ăn một chút đồ ăn rồi hãy đi, một chút thức ăn này là đặc sản do ta mang từ Luther vương quốc đến đây.
Đột nhiên Vô Kỵ vương tử đứng lên nói với Diệp Lãng.
- A?
Diệp Lãng ngây ngốc một lát, không nghĩ tới Vô Kỵ vương tử lại có lúc khách khí như vậy, chẳng lẽ đầu óc có bệnh sao?
- Chẳng lẽ ngay cả một chút mặt mũi biểu đệ cũng không cho biểu ca ta sao?
Vô Kỵ vương tử cười tự giễu.
- Tại sao ta có cảm giác như ngươi đang có âm mưu gì đó thế nhỉ?
Diệp Lãng nói rất trực tiếp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
...
Những lời này của Diệp Lãng làm cho Vô Kỵ vương tử lập tức hóa đá, mà những người khác cũng không biết nên nói gì, nhất là bọn người Long Cát công chúa, đang cười tủm tỉm nhìn Diệp Lãng, cảm thấy Diệp Lãng càng ngày càng có ý tứ.
- Được rồi, vậy thì ăn một chút đồ ăn, Liễu Phi Yên, ngươi cũng ngồi xuống, dù sao thời gian cũng còn sớm.
Diệp Lãng nói với ngữ khí không sao cả, cho nên bảo Liểu Phi Yên đi cùng mình.
Ở chỗ này, chỉ có hắn và tiểu công chúa, mà tiểu công chúa chỉ mới có tám tuổi, cho nên không có chỗ nào để chiếm tiện nghi cả.
- Được!
Liễu Phi Yên gật đầu, lạnh nhạt ngồi xuống, nàng cũng không bởi vì thân phận mà cảm thấy có vấn đề gì, dù là ở bất cứ nơi nào, nàng cũng bình thản đối mặt.
- Diệp Lãng biểu đệ, trước kia chúng ta có chút chuyện không thoải mái, biểu ca ta ở nơi này bồi tội với ngươi, chén rượu này là ta kinh ngươi.
Vô Kỵ vương tử nhìn thấy Diệp Lãng ngồi xuống, hình như hắn đã vui vẻ một chút, sau đó cầm chén rượu đưa cho Diệp Lãng.
Vào lúc này, hình như hắn không phát hiện, chưa từng có ai mời rượu Diệp Lãng, bởi vì cả cao tầng của Chu Tước đế quốc đều biết, Diệp Lãng không thể uống rượu.
Lần đầu tiên, Diệp Lãng uống rượu say, thiếu chút nữa không kịp cứu Long Cát công chúa, vấn đề này rất nhiều người biết, cũng biết Diệp Lãng không thể uống rượu.
Trước đó, mọi người cũng nhận được tin tức, cho nên không ai tiến lên mời rượu Diệp Lãng, bằng không thì hoàng thái hậu sẽ mất hứng.
Nếu như Diệp Lãng bị say, thì tiết mục của hắn chuẩn bị riêng cho hoàng thái hậu sẽ bị hủy, hoàng thái hậu cao hứng mới là chuyện kỳ quái.
Thời điểm này, có một ít người muốn ngăn cản Vô Kỵ vương tử, nhưng đã không kịp, đều nhìn về phía Diệp Lãng, nghĩ xem Diệp Lãng sẽ ứng phó thế nào.
- Phi Yên, thay ta uống một chén với hắn.
Diệp Lãng trực tiếp đã vấn đề này cho Liễu Phi Yên, Liễu Phi Yên là người thế nào chứ. Nàng uống rượu giống như uống nước, uống một chén cũng không thành vấn đề.
- Được!
Liễu Phi Yên cầm lấy bầu rượu, tự rót một chén, sau đó nâng chén với Vô Kỵ vương tử ở đằng kia, sau đó uống sạch.
- Hừ! Diệp Lãng, ngươi cũng quá không nể tình, ta uống với ngươi, ngươi không uống với ta thì thôi, tại sao lại gọi một nữ nhân thay thế!
Vô Kỵ vương tử nói với ngữ khí khó chịu, hắn cảm thấy Diệp Lãng đang vũ nhục hắn.
- Không có ý tứ! Lão bản của ta không uống rượu, còn nữa, hắn cho ta uống thay cho hắn đã là cho ngươi mặt mũi rồi, bằng không thì, hắn đã không thèm để ý tới ngươi!
Liễu Phi Yên nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Vô Kỵ, ngươi không nên trách Diệp Lãng, hắn không thể uống rượu, hắn vừa uống là đã say, một chút cũng không được, cho nên không thể uống rượu
Vào lúc này hoàng đế nói ra.
- Có chuyện như vậy sao?
Vô Kỵ vương tử nghi ngờ.
- Đúng, vấn đề này chúng ta cũng biết.
Thời điểm này, những người khác cũng lên tiếng.
...
Cứ như vậy, phong ba uống rượu qua đi, đồ ăn đặc sản của Luther vương quốc, Diệp Lãng đã ăn một chút, cảm giác hương vị cũng không tệ lắm, cho nên ăn nhiều hơn một chút.
Sau khi thấy Diệp Lãng ăn xong đồ ăn, Vô Kỵ vương tử mỉm cười, nụ cười lộ ra vẻ âm tàn.
- A...
- A...
- Đồ ăn... Đồ ăn có độc!
Qua một lát, đã có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, tất cả mọi người nếm qua đồ ăn này, đều ôm bụng, bắt đầu chảy mồ hôi, sau đó đưa ra một kết luận, đó chính là đồ ăn có độc.
Mà vào lúc đó, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn về phía hoàng đế trước tiên, bởi vì bọn họ cảm thấy có thể ở trong này hạ độc vào rượu và thức ăn cũng chỉ có hoàng đế, hoàng đế vì mục đích gì mà hạ độc vào thức ăn giết mọi người.
Gần vua như gần hổ, đạo lý này ai cũng hiểu, cho nên nếu có một ngày nào đó, có thể sẽ bị hoàng đế dùng thủ đoạn giết chết.
Nhưng mà, bọn họ chứng kiến hoàng đế và hoàng thái hậu cũng có động tác giống mình, thì cũng biết bọn họ bị trúng độc.
Vì vậy, lúc này bọn họ tìm người hạ độc, chỉ có người ở đây không có việc gì, nhất định đó chính là người hạ độc.
- Ha ha, thật sự là đơn giản, không thể tưởng được lại dễ dàng đắc thủ như vậy! Đường đường Chu Tước đế quốc, không ngờ dễ dàng đối phó như vậy, chỉ một mưu kế nhỏ, lại có thể làm cho các ngươi toàn quân bị diệt.
Lúc này, Vô Kỵ vương tử cười rất ngạo mạn, không cần phải nói, vấn đề này có phần của hắn, vừa rồi đồ ăn hắn bảo là đặc sản mời tất cả mọi người cùng ăn, trách không được hắn lại gọi Diệp Lãng lưu lại, nguyên lai là muốn hạ độc.
- Ngươi, tại sao ngươi phải làm như vậy? Ta là cữu cữu của ngươi!
Hoàng đế nói với ngữ khí suy yếu.
- Tại sao? Ngươi là cữu cữu của ta thì thế nào? Ta là vương tử của Luther vương quốc, Chu Tước đế quốc vẫn luôn áp lên đầu của Luther vương quốc chúng ta, chúng ta muốn trở thành đế quốc, nhất định phải tiêu diệt các ngươi mới được!
Vô Kỵ vương tử nói rất khinh thường.
- An Hi, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Hoàng đế nhìn về phía Long An Hi, hỏi.
- Đại ca thực xin lỗi, lấy chồng theo chồng, ta chỉ bất đắc dĩ thôi.
Long An Hi làm bộ rất bất đắc dĩ, nhưng nhìn thần sắc của nàng, mọi người đều biết nàng rất vui vẻ.
- Quả nhiên gả con gái ra ngoài chẳng khác nào bát nước hắt đi.
Hoàng thái hậu giận dữ.
- Điều này có thể trách ta sao? Ta muốn quyền lợi của Chu Tước, các ngươi có thể cho ta sao?
Long An Hi lạnh lùng, nói.
- Các ngươi cho rằng như vậy có thể thượng vị sao? Cho dù chúng ta chết, Chu Tước đế quốc cũng không thể rơi vào tay các ngươi, các ngươi là người ngoài.
Hoàng đế nói.
- Đúng, chúng ta là ngoại nhân, nhưng đã có tam đại thế gia, bọn họ không phải! Muốn trách, thì trách Long Cát quá ác, buộc bọn họ phải tạo phản.
Vô Kỵ vương tử nói.
Sau khi nói xong, người của tam đại thế gia người bắt đầu hoàn mỹ vô khuyết đứng lên, xem ra bọn họ cũng có phần, dùng năng lực của bọn họ trong đế quốc, nếu như người ở đây đều chết đi, khi đó là lúc bọn họ nắm trong tay Chu Tước đế quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.