Chương trước
Chương sau

Điều này đã làm rất nhiều người xấu hổ, cũng làm cho nhiều người cảm thấy Diệp Lãng rất ngay thẳng đáng yêu, đương nhiên, cũng có nhiều người khinh thị, khó chịu, tóm lại có đủ loại phản ứng khác nhau.
- Đệ đệ, sao ngươi không ở bên kia?
Diệp Lam Vũ đi đến bên cạnh Diệp Lãng, cũng cầm lấy một chút thức ăn ăn mấy miếng, có lẽ sợ Diệp Lãng ăn hết.
- Không có gì tốt, có người đùa nghịch tai to mặt lớn, chiếm lấy sân bãi, làm cho những tiểu đoàn đội như chúng ta không có sân diễn nên phải chờ đợi.
Diệp Lãng thuận miệng trả lời, trong lời nói đều là sự thật, nhưng không có chút tức giận nào.
Diệp Lãng sẽ vì chuyện như vậy mà tức giận sao? Vấn đề này đáng để hắn để ý sao? Sẽ không, không đáng!
- Sao ngươi không đá văng bọn chúng ra ngoài, nơi này ngươi chính là lão bản, ngươi muốn thế nào mà chẳng được, dù ngươi có đốt ngự hoa viên cũng không có vấn đề gì cả.
Diệp Lam Vũ vừa cười vừa nói.
Chuyện về ngự hoa viên, bọn người Diệp Lam Vũ đã biết được tin tức từ sớm, bởi vì chuyện này mới xảy ra chẳng bao lâu, cho nên bọn họ biết rõ, mà cũng rất bất đắc dĩ với chuyện này.
- Ngự hoa viên, đúng rồi, nhắc đến chuyện này làm ta nhớ đến một số việc đã quên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Diệp Lãng ngơ ngác, gãi gãi đầu, giống như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó.
- Xin lỗi!
Những lời này không phải là Diệp Lam Vũ nói, mà là Long Ái đứng bên cạnh nhìn Diệp Lãng, không biết nàng xuất hiện từ lúc nào.
- Xin lỗi? Không đúng, ta cảm thấy ngươi nên cảm tạ ta thì đúng hơn.
Diệp Lãng lắc đầu.
...
- Ngươi đốt ngự hoa viên của ta, còn muốn ta cảm tạ ngươi sao! Xú biểu ca, ta cho ngươi biết, nếu không phải nhìn mặt mũi chậu hoa mà ngươi tặng ta, mà những hoa cỏ bị ngươi hun khói không có vấn đề gì, ta nhất định sẽ...
Thời điểm Long Ái nói đến chuyện này, nàng liền không biết nên nói thêm cái gì nữa.
- Nhất định thế nào?
Diệp Lãng vô tình hỏi lại.
- Nhất định sẽ cắn ngươi!
Long Ái nhào tới, cầm lấy cánh tay của Diệp Lãng, chuẩn bị cắn một cái.
- Cút!
Diệp Lãng nắm bàn tay nhỏ bé của Long Ái, ném qua vai, ném Long Ái đi không lưu tính chút nào.
- Ah...
Long Ái kêu lên đau đớn, tuy nàng có chút công phu, nhưng cũng bị đau đớn, hai mắt đau đến mức muốn chảy nước mắt, bộ dạng này người khác nhìn thấy sẽ rất thương tiếc.
Mà Diệp Lãng, hắn không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, ngay cả một thiếu nữ đáng yêu như vậy cũng bị hắn quăng đi.
- Diệp Lãng, chẳng lẽ ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào sao?
Lúc này Thất công chúa đi đến bên cạnh Diệp Lãng.
- Không biết! Lại nói, nàng là biểu muội của ta, cần phải thương hoa tiếc ngọc sao?
...
Toàn trường im lặng, chỉ là biểu muội, đúng là không cần, khi dễ một chút cũng là chuyện bình thường...
- Được rồi, ngươi nói cho chúng ta biết, là ai chiếm chỗ của các ngươi, đúng là không biết sống chết mà.
Thất công chúa cũng không dây dưa vấn đề lúc nãy, nàng muốn biết là ai to gan như vậy, dám bắt Diệp Lãng chờ đợi lâu như thế.
- Không có chú ý, Phi Yên, tên của đoàn đó là gì?
Diệp Lãng trả lời, vấn đề này Diệp Lãng không thèm quan tâm bao giờ, mà nếu có người muốn làm cho Diệp Lãng đẹp mặt, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lãng lúc này, nhất định bọn họ sẽ rất phiền muộn.
Bởi vì, bọn họ phát hiện, kế hoạch của bọn họ hoàn toàn vô dụng, người ta căn bản không thèm để ý đến mình, cho nên người ta không xem chuyện này là quan trọng.
- Khiếu Thiên kịch đoàn! Là một trong những đoàn kịch nổi tiếng trên đại lục, bọn họ có ngạo khí này, cũng là chuyện bình thường.
Liễu Phi Yên trả lời.
- Khiếu Thiên kịch đoàn? Hình như là...
Thất công chúa và Diệp Lam Vũ nhìn nhau một chút, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra điều đang nghĩ trong lòng.
- An Hi, Khiếu Thiên kịch đoàn, không phải ngươi nói, là đoàn kịch của con gái ngươi?
Vào lúc đó, Long An Kỳ nhìn về phía Long An Hi, khẽ cau mày nói.
Long An Kỳ cảm thấy vấn đề này không phải là một trùng hợp, nàng có cảm giác, có người cố ý khi dễ con mình, cho nên, nàng cảm thấy khó chịu.
Đúng vậy, con gái của Long An Hi, lần trước Diệp Lãng đã gặp mặt, chính là thiếu nữ ngạo mạn kia, nàng chính là lão bản của Khiếu Thiên kịch đoàn, từ nhỏ nàng đã được người ta hâm mộ về giọng hát, cho nên trong mấy năm nay đã trở thành lão bản của Khiếu Thiên kịch đoàn, cũng vì vậy đã trở thành đối tượng truy cầu của rất nhiều đối tượng.
Còn lần về việc Khiếu Thiên kịch đoàn chiếm lấy sân bãi, chính là chủ ý của nàng, nàng biết rõ Diệp Lãng cũng tham gia, hơn nữa biết rõ Diệp Lãng ở đằng sau mình, cho nên nàng muốn kéo dài thời gian.
Nàng cảm thấy, thị vệ sẽ không dám nói gì, bởi vì nàng là con gái của công chúa, lại là thiên chi kiều nữ, cho nên không ai dám nói gì về nàng, hơn nữa, nàng lại là lão bản của đoàn kịch, những thị vệ kia càng không dám trêu vào nàng.
Nhưng mà, nàng không biết, nếu như Diệp Lãng so đo, nhất định nàng sẽ rất khó coi, bởi vì nếu song phương xảy ra vấn đề với nhau, thị vệ sẽ chỉ nghe Diệp Lãng, cũng chẳng thèm quản nàng là thiên chi kiều nữ gì cả.
Nhưng Diệp Lãng cũng không so đo làm gì, hắn cảm thấy chẳng có hứng thú, người ta thích diễn bao lâu thì diễn, hắn chẳng muốn quản.
Mà nàng đã không biết Diệp Lãng đã rời đi, cũng không đi thương lượng với Khiếu Thiên kịch đoàn, điều này làm cho những chuẩn bị của nàng biến thành vô dụng.
- Đúng vậy, con gái của ta chính là lão bản của Khiếu Thiên kịch đoàn, và cũng là đoàn kịch nổi danh nhất trên đại lục, không phải binh tôm tướng của như con của ngươi có thể sánh bằng. Mà các ngươi sử dụng sân bãi, chẳng khác nào lãng phí tài nguyên mà thôi.
Long An Hi nói với ngữ khí âm dương quái khí.
Những lời này truyền vào trong tai của mọi người rất rõ ràng, kể cả bọn người Diệp Lãng đang ăn ở gần đó, lúc này Long An Kỳ đi tới bên người Diệp Lãng.
Những lời này làm cho bọn người Diệp Lam Vũ biến sắc, mà những người khác thì có bộ dáng như xem kịch vui.
Nhưng mà, mọi người lại phát hiện, Diệp Lãng thân là hạch tâm của vấn đề, vào lúc này hắn đang cầm lấy thức ăn, hoàn toàn không để ý.
Hắn không thèm nghe sao?
- Đệ đệ, ngươi đang làm cái gì đó?
- Ăn chứ làm gì, ta vẫn chưa ăn điểm tâm đâu, vừa vặn ở đây có nhiều đồ ăn! Đúng rồi, nãi nãi chạy đi đâu rồi, bánh ngọt Kim Ti Vân Yến của nàng rất ngon a.
Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
...
Mọi người trầm mặc, biết rõ Diệp Lãng không có nghe Long An Hi nói chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của nàng.
Còn nữa, cái gì mà nãi nãi chạy đi đâu, nàng là hoàng thái hậu, không phải hắn nên gọi là hoàng thái hậu sao? Dù không gọi là hoàng thái hậu, cũng không nên gọi là nãi nãi chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.