Chương trước
Chương sau

- Vâng, vương tử điện hạ!
- Ngươi gọi như vậy ta như vậy ta không quen, các ngươi nên gọi ta là thiếu gia, hoặc công tử đi.
Diệp Lãng nhíu mày, ở chỗ này mình chính là vương tử điện hạ, đây là sự thật không thể thay đổi.
- Vâng, biểu thiếu gia.
Kỵ sĩ cũng không có chấp nhất, bọn họ là thuộc hạ của Long Cát công chúa, có đôi khi gọi Long Cát công chúa là tiểu thư, mà biểu đệ của Long Cát công chúa phải gọi là biểu thiếu gia.
Mà vương tử đời thứ hai, cũng không cần chú ý nhiều như vậy, nếu Diệp Lãng đã mở miệng, bọn họ cũng đổi cách xưng hô.
- Hiện tại ta đi hoàng cung một chuyến, ta đi rồi về, các ngươi cứ tiếp tục.
Diệp Lãng trả lời vấn đề lúc nãy, sau đó nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, Diệp Lãng liền dừng bước, bởi vì hắn phát hiện những kỵ sĩ này vẫn đi theo hắn.
- Các ngươi đi theo ta làm gì, các ngươi nên ở lại bảo vệ Carine cho tốt!
Diệp Lãng quay đầu lại nói.
- Biểu thiếu gia, công chúa đã ra lệnh cho chúng ta bảo hộ ngài, Carine công chúa đã có người khác bảo hộ.
Kỵ sĩ kia cung kính trả lời.
Diệp Lãng nhăn cau mày, nói ra:
- Ta không cần người bảo hộ, các ngươi đi theo quá phiền toái!
Hắn không muốn người khác đi theo, cảm giác không được tốt lắm.
- Không phiền toái, chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến ngài.
Kỵ sĩ kia nói rất nghiêm túc.
- Vậy được rồi! Các ngươi cứ đi theo, nhưng nếu mất dấu, chuyện đó không liên quan đến ta.
Diệp Lãng cười cười, sau đó tiến vào căn phòng phía trước.
Những kỵ sĩ kia lập tức theo sau, phòng phía trước nhiều người như vậy, không biết Diệp Lãng đi vào có nguy hiểm hay không, bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lãng đi hoàng cung, nhưng bọn họ lại khó hiểu, từ trước tới nay Diệp Lãng đều đi về phía cửa chính, trừ phi là tình huống đặc biệt.
Vào lúc này, Diệp Lãng lại đi về phía một căn phòng có nhiều người, bởi vì hắn muốn cắt đuôi bọn họ, cho nên phải đi về phía có càng nhiều người càng tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Thời điểm Diệp Lãng xuất hiện phía trước sảnh, rất nhanh bị người ta phát hiện, một đám đông điên cuồng kêu lên, có nhiều người muốn tiến tới gần.
- Lão bản? ! Hắn làm sao tới tại đây, trong tay hoa là có ý gì?
Nhiều cô nương đang xem biểu diễn khi thấy Diệp Lãng, đều đang điên cuồng vì Diệp Lãng, dù sao trong khoảng thời gian này Diệp Lãng chưa từng xuất hiện qua.
- Diệp công tử, chúng ta có thể nói chuyện hay không...
- Không nói nữa!
- Diệp công tử, ta tới từ Liễu gia, chúng ta muốn...
- Có chuyện gì ngươi cư tìm biểu tỷ của ta, nàng sẽ nói với ngươi.
- Diệp công tử...
...
Diệp Lãng bị nhiều người vây quanh, một đám người đang hỏi hắn cái này cái kia, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, mà đồng thời, mọi người cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Diệp Lãng bị bọn họ vây quanh nhưng hắn lại đi đi lại lại trong đám người được, hơn nữa làm cho mọi người có cảm giác như không thể ngăn cản được bước tiến của hắn.
Nếu như người ở đây ít, thì còn có thể giải thích, nhưng người ở đây lại có rất nhiều, tại sao hắn có thể tiến lên, hơn nữa còn tiến lên rất nhẹ nhàng?
- Không hổ là lão bản, quá soái (đẹp trai)! Lão bản, tôi yêu ngài!
Ở trên bàn, một mỹ nữ tuyệt sắc đang ôm đàn nhìn Diệp Lãng hô lên, nhưng âm thanh này nhanh chóng bị át đi, bị âm thanh tỏ tình áp đảo, thời điểm những tiểu thư quý tộc nhìn thấy Diệp Lãng, đã bắt đầu điên cuồng.
- Diệp Lãng công tử, có hứng thú hẹn hò với ta không!
Một tiểu thư quý tộc nói.
- Không có hứng thú!
- Diệp Lãng, chúng ta nói chuyện yêu đương một lần nhé!
Một tiểu thư lớn mật...
...
- Không có ý tứ, ta đã có hôn thê rồi!
...
...
- Biểu thiếu gia...
Đám kỵ sĩ kia muốn chen vào, nhưng bọn họ không có năng lực như Diệp Lãng, hoàn toàn không thể tiến lên trong đám đông lộn xộn này.
Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện Diệp Lãng đã sắp biến mất, nhưng vào lúc đó, bọn họ không khẩn trương, bởi vì ở bên ngoài có người sẽ trợ giúp bọn họ, thông tri người bên ngoài, cẩn thận trông chừng Diệp Lãng là được.
Nhưng mà, chuyện kế tiếp phát sinh, làm cho bọn họ phát hiện mình không thể không khẩn trương, bởi vì Diệp Lãng vừa xuất hiện trong mắt của họ, bây giờ đã biến mất.
- Người đâu? Diệp công tử đâu rồi?
- Diệp Lãng, Diệp Lãng thân yêu của ta đâu rồi?
- Lão bản...
...
Ở trước mắt bao nhiêu người, Diệp Lãng đã biến mất, tất cả mọi người đều tìm kiếm, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Lãng đâu cả, điều này làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn và nghi hoặc.
Bọn họ không biết Diệp Lãng đã dùng biện pháp gì để biến mất, nhưng khi Diệp Lãng biến mất hơn mười phút, bọn họ không tìm thấy Diệp Lãng, cũng đã buông tha, tiếp tục làm việc của mình.
- Thật đau đầu, nếu như bị công chúa biết chúng ta để mất dấu biểu thiếu gia, không biết sẽ làm thế nào a!
Kỵ sĩ rất sốt ruột, hắn có thể tưởng tượng được tình cảnh Long Cát công chúa biết rõ chuyện này, đây tuyệt đối là chuyện mà bọn họ không muốn nhìn thấy.
Với tư cách là kỵ sĩ đoàn của Long Cát công chúa, làm sao mà bọn họ không biết Long Cát công chúa cưng chiều Diệp Lãng thế nào, không xảy ra chuyện thì khá tốt, nếu có chuyện xảy ra, nàng nhất định sẽ nổi bảo!
- Đừng nóng vội, chẳng phải vừa rồi ngài ấy nói muốn đi hoàng cung sao? Chúng ta đuổi theo là được.
Một kỵ sĩ khác nhắc nhở, nếu đã có phương hướng, chuyện còn lại sẽ rất đơn giản.
- Đúng vậy, tại sao ta lại quên mất nhỉ, chúng ta còn chờ gì nữa, mau đuổi theo!
- Ta đã sớm cho người đuổi theo rồi, chỉ có ngươi là ở nơi này phiền não thôi, làm huynh đệ đương nhiên ta phải để cho ngươi phiền não rồi!
- Mẹ khiếp!
...
Hoàng cung Chu Tước, sau khi Diệp Lãng trằn trọc, cuối cùng cũng đi đến khu kiến trúc lớn nhất, vào lúc này hắn cảm thấy hối hận, hối hận vì đã vứt bỏ đám người kia, hại hắn phải đi hỏi đường, mới có thể đi đến nơi này.
May mắn, là diện tích hoàng cung to lớn, bằng không thì muốn tìm cũng phiền toái.
Mà tình huống của Diệp Lãng bây giờ, đã làm cho kỵ sĩ đoàn rất buồn rầu, bọn họ phải đuổi theo, đến gần cửa cung, kết quả vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Lãng đâu.
Làm sao mà bọn họ biết được, ngay từ đầu Diệp Lãng đã đi nhầm đường, chỉ đi quanh quẩn mới đến được phụ cận hoàng cung, khi hắn đến được phụ cận hoàng cung, lại là một nơi khác, nói cách khác, dù Diệp Lãng tìm được cửa cung, cũng không phải chỗ cửa cung của những kỵ sĩ, cho nên bọn họ không nhìn thấy Diệp Lãng.
- Xin hỏi, nơi này là hoàng cung phải không?
Diệp Lãng tìm được một cửa cung, nhưng cửa cung này cũng không lớn, xem ra là một cửa cung không trọng yếu, đương nhiên, đây là cách nói tương đối, nó chỉ không trọng yếu bằng cửa chính mà thôi.
- Vâng, đúng vậy, không nên tới gần đây.
Thị vệ giữ cửa nói ra, đây là một câu nói rất có trách nhiệm, không phải là kỳ thị bình dân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.