Chương trước
Chương sau

- Tiểu hỗn đản, ngươi có bằng chứng hay không?
Lãnh Huyết Ngũ phải lên tiếng hỏi, nàng vẫn nhìn chằm chằm và Tây Môn công tử và Tâm Ảnh, nàng cảm thấy trong chuyện này hình như có gì đó không bình thường, nhưng trong thời gian ngắn không nhìn ra vấn đề gì.
- Đương nhiên là có, ngay từ đầu, ta đã có thể khẳng định!
Diệp Lãng gật đầu nói ra.
!!!
Sau khi nghe Diệp Lãng nói thế, Tâm Ảnh và Tây Môn công tử đều cả kinh, bọn họ nghĩ mãi không ra vì sao vừa bắt đầu đã lộ ra hành vi có vấn đề.
Nhất là lúc này bọn họ sợ hãi bị phát hiện, cho nên đặc biệt cẩn thận hơn! Tại sao bị lộ tẩy?
Kỳ thật, bọn hắn cũng không biết, chính là vì bọn họ cẩn thận, cho nên mới xảy ra vấn đề!
- Làm thế nào để khẳng định?
Lãnh Huyết Ngũ hỏi.
- Đầu tiên, thời điểm ta vừa mói đánh hắn bị thương, những người kia rất khẩn trương, biểu hiện còn khẩn trương hơn cả lúc ta sẽ đánh Liễu công tử bị thương!
Diệp Lãng chỉ vào Tây Môn công tử nói ra.
Sau khi được Diệp Lãng nhắc nhở, Lãnh Huyết Ngũ đang hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, đúng vậy, thời điểm Diệp Lãng đánh Liễu gia công tử, những người không có chút khẩn trương nào, nhưng thời điểm đánh Tây Môn công tử bị thương, có một ít người đã xông lên
- Đây là vì ngươi đã làm tổn thương khách quý của ta, ngươi làm chúng ta bị tổn thất không sao cả, Vạn Hoa Lâu chúng ta sẽ bồi thương ngươi, nhưng ngươi đánh bọn họ bị thương, chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều.
Thần sắc của Tâm Ảnh không biến đổi, trực tiếp trả lời.
Lời này cũng thông suốt, mọi người sẽ không cảm thấy đây là chuyện bình thường, bởi vì có một ít chủ quán cảm thấy danh dự còn quan trọng hơn an toàn rất nhiều, đương nhiên cũng có người sẽ cảm thấy hoài nghi, bọn họ cảm thấy trong chuyện này có vài vấn đề.
- Cho dù chuyện này ngươi nói thông đi, nhưng chuyện sau đó? Vị Tây Môn công tử này vẫn không phản ứng, cái này mới có vấn đề, ta chắc chắn là có điều gì đó được che dấu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Diệp Lãng nhìn Tây Môn công tử nói ra.
- Cái gì? Ta không có phản ứng, ngươi muốn ta có phản ứng gì, chẳng lẽ người ta tùy tiện giội nước bẩn vào ta, ta cũng phải trả lời sao? Ta không có phản ứng, bởi vì ngươi không đáng để cho ta phản ứng.
Tây Môn công tử nói rất là khinh thường.
Đúng vậy a, tại sao phải có phản ứng, đây không phải sự thật, vậy cứ để bọn họ nói đi.
Đúng vậy rất nhiều người đều có phản ứng như vậy, cảm thấy người khác đang nói xấu mình, cũng không nhất định phải trả lời làm gì, bởi vì bọn họ cảm thấy trả lời lại, đó là chuyện rất mất thân phận.
Mà thôi địa vị của Tây Môn gia, chẳng cần quan tâm đến một đám nhà giàu mới nổi này, không thèm ngó tới, cho nên không cần trả lời làm gì.
- Vậy sao? Khi ta đả thương ngươi, vậy mà ngươi một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ ngươi tốt tính như vậy sao?
Diệp Lãng ngơ ngác hỏi:
- Nếu ta tiếp tục đánh ngươi, ngươi cũng sẽ không có ý kiến phải không?
!!!
Vào lúc này, mọi người hình như mới nhớ ra, Diệp Lãng vừa đánh Tây Môn công tử bị thương, mà phản ứng mà Diệp Lãng nói, chính là điều này, cũng không phải "vu oan" như họ vẫn nói.
Chuyện này, đúng là có vấn đề!
Người của tứ đại thế gia, có bao nhiêu người tốt tính chứ, đừng xem Tây Môn công tử không hề nói gì này, hắn tuyệt đối không phải là loại người bị đánh mà không biết đánh lại, không cần nói nhà giàu mới nổi như Diệp Lãng, dù là hoàng thượng, hắn cũng sẽ biết phản kháng vài cái.
Hiện tại Lãnh Huyết Ngũ đã rõ, vì sao vừa rồi mình không nghĩ ra vấn đề này nhỉ, căn cứ biểu hiện vừa rồi, cũng thấy Tây Môn công tử rất bình tĩnh, tỉnh táo như hồ thu, giống như một lão hổ, ngay cả bờ mông cũng không thấy.
Dựa theo tình huống bình thường, vào lúc đó, hắn phải sớm lao lên sống mái với Diệp Lãng mới đúng!
Cho nên, tình huống này tuyệt đối không bình thường, nhất định là vì hắn sợ bị phát hiện mình quá kích động, cho thấy mình và Vạn Hoa Lầu có vấn đề, cho nên mới nhẫn nhịn không phát/
Nhưng không nghĩ tới, bởi vì như vậy, ngược lại đã làm cho người ta cảm thấy kỳ quái!
- Cái kia là bởi vì nơi này là vạn Hoa Lầu địa phương, Tâm Ảnh là chủ nhân của nơi này, cho nên ta không muốn ra tay với ngươi.
Tây Môn công tử nói lạnh lùng, hắn đang giải thích cho nguyên nhân vì sao mình không ra tay, nhưng mà, dưới lời nới của Diệp Lãng, nguyên nhân này đã trở nên gượng ép.
- Vậy sao? Nếu như ta nói, ta bảo ngươi không nên quản người khác, chẳng lẽ người khác không nói, ngươi cũng đứng chịu đựng cho người khác đánh sao?
Diệp Lãng vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên, nếu đó là thói quen của ngươi, ta sẽ không nói tiếp nữa. Nhưng mà, không phải các ngươi nói không có quan hệ gì sao?
...
Vào lúc này, bọn người Tây Môn công tử cảm thấy Diệp Lãng không đơn giản, có thể nhìn ra chi tiết, tỉ mĩ của việc này nói ra, sau đó dùng nó để làm bằng chứng, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ càng nói càng sai.
- Rất tốt! Nguyên lai Vạn Hoa Lầu là của Tây môn gia, xem ra lần này chúng ta tới đây rất có thu hoạch.
Lãnh Huyết Ngũ nói, trong khoảng thời gian này, phải đem tin tức truyền ra ngoài, gọi thêm người đến hỗ trợ xử lý Vạn Hoa Lầu.
Hiện tại Lãnh Huyết Ngũ có thể khẳng định, dù Diệp Lãng có thể làm rõ quan hệ của Tây Môn công tử hay không, thì những người của Vạn Hoa Lầu sẽ không để cho bọn họ dễ dàng rời đi, nhất định phải có một trận huyết chiến ở đây.
Nói nhảm, vừa rồi nàng mới biết một đám người, người ta sẽ bỏ qua đó mới là kỳ quái!
Đương nhiên, không phải nàng e ngại huyết chiến, nhưng vừa rồi nàng cũng đã nói, nàng không cần gọi thêm trợ giúp làm gì, chỉ cần đem tin tức này truyền đi là được, nhưng luc này có Diệp Lãng ở đây, nàng không dám để Diệp Lãng mạo hiểm, tuy biết Diệp Lãng rất biến thái, nhưng nàng vẫn không dám mạo hiểm, vì cái giá của sự mạo hiểm nàng chịu không nổi.
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Tây Môn công tử nhíu mày, trực tiếp hỏi, phản ứng này của hắn chẳng khác nào thừa nhận vấn đề mà Diệp Lãng nói.
Vào lúc này rồi, hắn cũng không muốn tốn thời gian và công sức che dấu làm gì nữa, bởi vì người ta đã phát giác, bị phát hiện đã là chuyện sớm muộn.
- Ta là... Người qua đường.
Diệp Lãng cười cười, hắn không có thời gian để thảo luận vấn đề này với người khác, lúc này, Diệp Lãng đã không đem vấn đề này để trong lòng.
Tuy hắn đã vạch trần được vấn đề này, nhưng hắn cũng không biết vấn đề này là gì, tính nghiêm trọng của nó ra sao.
- Lộ Nhân Giáp (Dịch: Người qua đường, tên Tây Môn bị nhầm lẫn)? Lộ công tử đúng không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.