Chương trước
Chương sau

- Sao lại không được? Lý Nguyệt ngươi đã nhận lời với ta, nói cho ngươi biết, ta mượn dùng một lát, đối với ngươi cũng chẳng có hại gì, trước đây ngươi đã nhận lời với ta, sao bây giờ lại đổi ý?
Diệp Lãng nhìn Lý Nguyệt có chút không vui, mày hơi nhíu lại.
- Ta không đổi ý, chỉ là...
Lý Nguyệt đỏ mặt, thì thầm nói, nhưng nàng vẫn chưa nói hết, Diệp Lãng đã ngắt lời nàng.
- Không đổi ý thì đừng chỉ là cái gì nữa, mau, đưa Thiên cơ giáp cho ta, ta còn phải cứu người.
Diệp Lãng chìa một bàn tay, ý tứ không cần nói cùng biết.
- Ngươi không thể nghe ta nói hết sao?
Lý Nguyệt khó chịu đập một cái vào tay Diệp Lãng, trợn mắt nhìn hắn.
- Ngươi muốn nói gì? Đợi lát nữa nói được không, ta còn việc chính phải làm gấp!
Diệp Trần có chút mất kiên nhẫn, bên kia, Hổ Nữ cũng nhìn Lý Nguyệt, có chút không hiểu.
- Không nói không được, nếu không ta sẽ không lấy Thiên cơ giáp cho ngươi.
Lý Nguyệt lườm Diệp Lãng, nàng rất muốn nói, sao hắn lại ngốc như vậy, đúng là đại ngốc.
- Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh, nữ nhân đúng là phiền phức.
Diệp Lãng càng lúc càng khó chịu, nhưng vẫn thuận theo ý Lý Nguyệt, cho nàng nói trước.
- Chuyện này, ngươi có thể bảo họ ra ngoài hết không!
Lý Nguyệt nhìn những người xung quanh.
- Chuyện bí mật ngươi không thể đợi lát nữa rồi nói sao, ngươi phải biết việc gì quan trọng việc gì không quan trọng chứ!
Diệp Lãng trực tiếp nói, hắn cũng như những người khác, đều cảm thấy Lý Nguyệt định nói điều gì bí mật.
Không phải điều gì bí mật, tại sao lại bắt mọi người ra ngoài?
- Ai muốn nói bí mật với ngươi!
Lý Nguyệt giận dỗi lườm Diệp Lãng một cái, ôm đầu có chút mệt mỏi.
- Ngươi bảo mọi người ra ngoài, không lẽ không phải là có bí mật gì không muốn cho người khác biết?
Diệp Lãng gãi gãi đầu, có chút không hiểu hỏi.
- Ta chỉ là bảo họ ra ngoài, đây chính là điều ta muốn, chứ không phải muốn nói bí mật gì với ngươi!! Ngươi nghĩ ngươi là gì của ta. Ta với người chẳng có gì bí mật để nói!!
Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng lạnh lùng nói, bộ dạng đúng kiểu ta với ngươi không quen biết.
- Tại sao lại bảo người khác ra ngoài?
Diệp Lãng có chút ngạc nhiên hỏi.
- Nói thừa! Không lẽ bảo từng ấy người đứng nhìn ta lấy Thiên cơ giáp? Sao ngươi ngốc vậy!!
Lý Nguyệt lườm Diệp Lãng, mặt lại bắt đầu đỏ bừng.
Diệp Lãng vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên, người đỏ mặt gì chứ?
- Tại sao nói ta ngốc? Tại sao... Ổ, ta nghĩ ra rồi, đúng là không thể để người khác nhìn thấy.
Diệp Lãng linh quang vừa loé, nghĩ ra nguyên nhân, nói:
- Các ngươi ra ngoài hết đi, không được cho ai vào!
-??
Bọn Hổ Nữ có chút không hiểu.
- Đi ra ngoài! Đừng làm phiền ta trị liệu!!
Diệp Lãng nói lại lần nữa, lắc tay ra hiệu cho những người có mặt lập tức rời đi.
- Ra ngoài hết đi!
Hổ Nữ nói, nàng tin Diệp Lãng làm vậy là có nguyên nhân, cho dù không có, nàng tin nàng cũng sẽ làm như vậy, bởi vì bất luận trong hoàn cảnh nào, nàng cũng sẽ nghe lời Diệp Lãng.
- Vâng!
Người của Hổ tộc và Ly tộc cùng rời đi, Diệp lãng là y sư, chỉ có hắn mới có thể cứu được tộc trưởng của họ, lúc này, họ đương nhiên phải tôn trọng yêu cầu của Diệp Lãng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Họ nghĩ là vì Diệp Lãng muốn giữ bí mật, không muốn cho người khác nhìn thấy y nghệ của hắn, có thể nói, tránh đi là điều đương nhiên.
Bất luận là nguyên nhân gì, họ đều tôn trọng!
Lúc này, Diệp Lãng lấy ra một tấm bình phong, quây quanh Lý Nguyệt, điều này khiến chúng nhân có chút không hiểu, nhưng cũng không để tâm, yên lặng rút lui.
- Được rồi, ngươi có thể thay quần áo!
Sau khi đợi mọi người rời đi hết, Diệp Lãng liền nói với Lý Nguyệt trong bình phong, còn bản thân hắn thì ngồi xổm xuống bắt đầu giải băng phong cho Hổ tộc tộc trưởng, hắn đã quá bắt đầu quá trình trị liệu.
Về phần Lý Nguyệt, hắn không lưu tâm, hắn tin Lý Nguyệt sẽ không có vấn đề gì, nàng ấy sẽ làm những gì nên làm.
- Đúng rồi, Thiên cơ giáp sẽ phá huỷ y phục, chẳng trách muốn mọi người trách mặt.
Lúc này Hổ Nữ cũng nghĩ ra chuyện này, biết Lý Nguyệt định làm gì.
Lý Nguyệt định cởi Thiên cơ giáp thù phải cởi hết y phục, cho dù không cởi y phục Thiên cơ giáp cũng sẽ phá hỏng hết, đến lúc đó kết quả như nhau.
Một nữ tử, không thể loã thể trước mặt người khác, đương nhiên phải đuổi mọi người ra ngoài.
Hổ Nữ biết điều này, cũng là vì lần đầu Diệp Lãng mượn dùng Thiên cơ giáp, y phục trên người hắn cũng rách hết, chỉ còn trơ lại cơ thể ở đó.
May mà lúc đó chỉ có một mình Hổ Nữ, nếu không, Diệp Lãng sẽ bị người khác nhìn thấy hết!
Hổ Nữ? Đừng căng thẳng, dù sao cũng đã nhìn qua rồi, đâu phải là lần đầu tiên.
- Cho nguơi!
Lý Nguyệt thay y phục, lấy ra Thiên cơ giáp, đưa cho Diệp Lãng.
- Ngươi cứ cầm lấy trước, đợi lát nữa đưa cho ta!
Diệp Lãng không nhận lấy ngay, hắn bây giờ không có thời gian quản việc đó, hắn đang từng chút một hoá giải băng tinh.
- Ờ!
Lý Nguyệt đáp một tiếng, cầm Thiên cơ giáp đứng sau lưng Diệp Lãng, nhìn lưu quang băng tinh, nhìn băng tinh tan chảy từng chút, dần để lộ ra con người bên trong.
Đầu hổ? Là Thái Nhã phụ thân thật sao?
Lý Nguyệt nhìn Hổ Nựu, rồi lại nhìn Hổ tộc tộc trưởng, nàng có chút hoài nghi, hoài nghi đây là hiểu lầm, Hổ Nữ không phải con gái ruột tộc trưởng, hai người sao lại không giống nhau.
- Thiên cơ giáp!
Diệp Lãng giơ tay nói.
Chỉ,... Lý Nguyệt vẫn đang nghĩ vẫn đề, nhất thời không kịp phản ứng.
- Lý Nguyệt, nàng lại đang nghĩ gì vậy, đưa Thiên cơ giáp cho ta!
Diệp Lãng lên tiếng lần nữa, kéo Lý Nguyệt quay về với thực tại.
- Ồ, biết rồi...
Lý Nguyệt vội vàng đưa Thiên cơ giáp cho Diệp Lãng, đứng bên cạnh nhìn Diệp Lãng đem Thiên cơ giáp đành vào trong cơ thể Hổ tộc tộc trưởng, Thiên cơ giáp quang mang ẩn nhập.
Liền sau đó, nàng nhìn thấy Diệp Lãng lấy ra mấy câu kim vàng kim bạc, kim vàng hơi dài, rất khó tưởng tượng lúc đó đâm vào trong cơ thể sẽ là cảm giác gì, nhưng, nàng hiểu rất rõ.
Bởi vì trong lúc chiến đầu với quân đoàn Tham Lang, nàng bị Diệp Lãng dùng kim vàng châm qua không biết bao nhiêu lần!
Cảm nghĩ thế nào Lý Nguyệt không thể nói rõ, nhưng biết kim vàng có thể trị liệu cho người, Diệp Lãng tay nghề lại rất thần kì, nên nàng nghĩ có lẽ là một loại Luyện kim thuật không thể cho người khác biết.
Chỉ có dùng Luyện kim thuật giải thích, nếu không, có thể là cái gì?
Lúc này, Diệp Lãng cũng không giải thích, bởi vì hắn không thể giải thích, cứ để người ra nghĩ là một loại Luyện kim thuật đi!!
Sau khi đâm kim vào mấy huyệt đạo trên người Hổ tộc tộc trưởng, Diệp Lãng dùng nội lực bắn mấy cái, kim vàng theo đó tiến hành chấn động theo một tần suất nhất định.
Tiếp đó, Diệp Lãng lại bắt đầu kết ra mấy Luyện kim trận trong tay, quấn Hổ tộc tộc trưởng vào giữa, đưa hắn vào trong lưu quang thần bí.
Từng đường quang mang từ từ tiến nhập vào trong cơ thể Hổ tộc tộc trưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.