"Hắc hắc, đó là đương nhiên, ta rất lợi hại đấy, kỳ thật ta cố ý nướng khét." Diệp Lãng một bộ ta rất lợi hại vênh váo nói. "Mới là lại" "..., ngươi đừng nói phá được không..." "Tốt lắm, ta không nói phá, ngươi cố ý nướng khét vì hương vị này, được chưa." "Ừ!" "..." Dưới ánh trăng, hai người ngồi trên gốc đại thụ, nếu có người nhìn thấy bức họa này sẽ cảm thấy rất có ý cành, có một loại xinh đẹp làm người ta hướng về. Mà hai người trong bức tranh lại không có loại giác ngộ này, vẫn ngồi kia nói chuyện, nói những chuyện rất phá hư phong cảnh... Diệp Lãng và Lãnh Huyết Ngũ trên cơ bản không có mấy đề tải, đã phần đều là liên quan đến sát thủ, Diệp Lãng dạy hết những gì mình biết cho Lãnh Huyết Ngũ, làm cho nàng càng thân giết người trong vô hình. "Không phải nói Lý Nguyệt thích ngắm trăng sao? Vì sao ngươi không thừa dịp này ngắm trăng cùng nàng?" Đột nhiên Lãnh Huyết Ngũ nghĩ tới vấn đề này. Tuy rằng Lãnh Huyết Ngũ cũng rất thích ngồi một chỗ ngắm trăng như vậy cùng Diệp Lãng nhưng với nàng mà nói, chuyện quan trọng nhất vẫn là hoàn thành chuyện của Diệp Lãng đã. "Nàng à, nàng thích ngắm thật, bất quá nàng đã vào lều rồi, sao ta ngắm với nàng đây? Hơn nữa ta ngắm trăng cùng nàng không thoải mái bằng cùng ngươi, ở với nàng thì nhất định ta không được tự nhiên." Diệp Lãng nói. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net "Không được tự nhiên cũng phải đi, ai bảo bây giờ ngươi còn đang theo đuổi người ta!" Lãnh Huyết Ngũ khống để ý thứ khác, cũng không quản vì sao Diệp Lãng ở cùng một chỗ với nàng tự tại như vậy, nàng chỉ muốn Diệp Lãng sớm thu phục chuyện này. Kỳ thật nàng nghĩ rằng sớm thu phục chuyện này thì nàng sẽ không cần nhìn Diệp Lãng và Lý Nguyệt ở cùng một, còn mình phải âm thầm đi theo nữa. Không biết vì sao nàng thấy hai người ở cùng một chỗ, trong lòng có một ít không thoải mái, đây là chuyện chưa từng xảy ra với lãnh huyết sát thủ nàng. "Tiếu Ngũ, nhìn kìa, sao xui xẻo..." "…" Trong bầu tròi đêm, một viên sao chổi mang theo cái đuôi thật đài xuất hiện trước mắt mọi người, mà đây là một hình ảnh rất khó nhìn thấy, chu kỳ xuất hiện của sao chổi rất dài. Vốn đây là một tình huống làm người ta rất đáng nhớ lại, lại bị ba chữ "sao xui xẻo" của người nào đó phá hủy. "Ngươi không biết nói dễ nghe hơn một chút à, cái gì xinh đẹp cũng bị ngươi phá hỏng!" Bàn tay nhỏ bé của Lãnh Huyết Ngũ thò đến bên hỏng Diệp Lãng, sau đó hung hăng nhéo hắn một cái. À, dễ nghe hơn một chút... "Tiểu Ngũ. mau nhìn, sao xui xẻo thật xinh đẹp…" "…" Cái này cũng đúng? ("sao xui xẻo", tiếng hán là "tảo bả tinh", là 1 cách gọi khác của sao chổi, dùng để chỉ điềm xấu, tại Trung Quốc người ta hay gọi 1 số người là "tảo bả tinh" tức là người mang đến xui xẻo, không chỉ người đó xui xẻo mà còn mang cả xui xẻo đến cho những người chung quanh. - DG ) Trời đã hơi khuya, Diệp Lãng bắt Lãnh Huyết Ngũ ăn khuya với hắn, điều này làm Lãnh Huyết Ngũ cảm thấy bất đắc dĩ, bất quá cũng không có cách gì cả, đành phải bồi hắn, nếu không hắn sẽ không để nàng ngủ một giấc ngon lành. "Ăn cái gì?" "Gà ăn mày..." Trong đám con mồi buổi chiều có mấy con chim trỊ đột nhiên Diệp Lãng nghĩ đến món này, nếu gà nướng sẽ khét thì gà ăn mày sẽ không khét rồi, ném vào thì không cần quan tâm nữa. "Cứ như vậy?" Khi Lãnh Huyết Ngũ nhìn thấy Diệp Lãng ném bùn vào đống lừa, nàng ngấn ra, nàng còn chưa thấy qua cách nấu ăn như vậy. "Ừ, cứ như vậy!" Diệp Lãng gật gật đầu. "Hẳn là có thể a!" Diệp Lãng cũng không khẳng định lắm, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn làm. "Hẳn là có thể? Ngươi không biết à?" Lãnh Huyết Ngũ khẽ nhíu mày. Diệp Lãng bẻ gẫy một khúc cùi, ném vào trong đống lừa, đồng thời không thèm để ý trả lời: "Sẽ không, đây là lần đầu tiên, bất quá hẳn là không sai!" "Ngươi không sớm nói để ta làm cho mà ăn, thật là!" Lãnh Huyết Ngũ có điểm oán trách Mà trải qua sự nhắc nhở của Lãnh Huyết Ngũ, Diệp Lãng mới nhớ đến một việc: "À đúng rồi, ngươi cũng giồng mụ béo, cũng là nữ đầu bếp mà, ta quên mất! Ta kháo, đêm mai nhất định sẽ bắt ngươi nấu ăn khuya cho ta..." "Đêm mai? Vậy đêm nay thì sao?" Lãnh Huyết Ngũ hỏi. "Đương nhiên là gà ăn mày!" "..." Ngươi xác định ngươi sẽ thành công sao? Những lời này Lãnh Huyết Ngũ sẽ không hỏi, nàng biết đáp án của hắn chắc chắn sẽ là có, mà lấy vận khí của hắn thì cũng có thể sẽ thành công, ít nhất cũng là thành công chút chút. Giống như nướng thịt thỏ lúc chiều cũng thành công một chút... Cứ như vậy hai người ngồi trước đống lừa, mà Diệp Lãng và Lãnh Huyết Ngũ lại dựa vào nhau, lúc ấy Lãnh Huyết Ngũ còn hỏi Diệp Lãng làm gì vậy, mà câu trả lời của Diệp Lãng là "Như vậy thì ấm hơn một chút, ta sợ ngươi đóng băng!" "Ta không lạnh!" 'Ta lại lạnh a!" «1 II Kỳ thật như vậy cũng không sai, quả thật có điểm ấm áp, Lãnh Huyết Ngũ tựa vào người Diệp Lãng, xuất thẩn nhìn về phía xa xa... "Tiểu Ngũ!" Đột nhiên Diệp Lãng nói. "91" "Ngươi nói trong kế hoạch của Athena có tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân không?" Diệp Lãng hỏi. "Có lẽ sẽ có a, nữ hài tử sẽ ấn tượng khá sâu về nó, có điều với thực lực của Lý Nguyệt thì rất khó có cơ hội." Lãnh Huyết Ngũ nói. "Ừ, vậy thì mặc kệ!" Diệp Lãng tiếp tục dùng nhánh cây quăng vào đống lừa. "Mặc kệ cái gì?" Lãnh Huyết Ngũ có điểm tò mò. "Vừa rồi ta cảm thấy dường như có một vài người đi về phía Lý Nguyệt." Diệp Lãng bình tĩnh nói. "Cái gì?!" Lãnh Huyết Ngũ sửng sốt, "Ý ngươi là, có người đi về phía Lý Nguyệt, mà ngươi hỏi ta vấn đề như vậy là vì phát hiện điều này?" "Đúng vậy, đại khái là ở mười phút trước a." Diệp Lãng thuận miệng nói, cũng không đặt ở trong lòng. "..." Lãnh Huyết Ngũ trầm mặc, mười phút trước, sao bây giờ ngươi mới nói. "Sao ngươi không nói sớm?" "Ta lại không biết bọn họ đi tìm Lý Nguyệt, đây là vây săn trảng, xuất hiện một vài người cũng không có gì kỳ quái a." Diệp Lãng trả lời. "Vậy sao bây giờ ngươi lại biết?" "Bây giờ bọn họ đã ở chung quanh lều của Lý Nguyệt, có người còn đi vào nữa." Diệp Lãng vẫn như cũ không thèm để ý, cũng không định làm gì cả. "..." "Ngu ngốc, mau qua bên kia, vô luận có phải kế hoạch của Athena không thì ngươi đều phải đi!" Lãnh Huy ả Ngũ lập tức nói, kéo Diệp Lãng đi. Nếu là kế hoạch của Athena thì làm diễn viên chính, Diệp Lãng tất nhiên phải xuất hiện, nếu không sao tiếp tục diễn nữa? Mà nếu không phải thì Diệp Lãng lại càng nên xuất hiện, đây chính là chân chính anh hùng cứu mỹ nhân! "Ăn khuya trước đã!" Diệp Lãng lấy ra vài khối bùn, đập vỡ ra rồi ăn mấy miếng. "Ăn cái đầu ngươi, đi nhanh đi!" Lãnh Huyết Ngũ gõ đầu Diệp Lãng một cái, sau đó liền ẩn vào bóng tối, cũng đi về phía Lý Nguyệt. Quay lại bên Lý Nguyệt, quay lại lúc có người tiến vào, Lý Nguyệt rút kiếm ra bổ một phát về phía người nọ, một kiếm này dường như cũng không dùng hết toàn lực, chỉ có ý đuổi người nọ đi thôi. Lúc đấy Lý Nguyệt còn cho rằng người vào là Diệp Lãng, nàng còn thầm mắng trong lòng: Quả nhiên ngươi vô sỉ như vậy, cố ý không mang theo lều trại để nứa đêm vụng trộm đi vào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]