- Khoan khoan, ta đưa!
Thái Dã cầm lấy kim tệ của Diệp Lãng, sau đó ném ra vài cái tiền đồng, mấy thứ này cũng chỉ đáng giá mấy tiền đồng, dùng kim tệ quả thật rất nhiều.
Mà đây không phải là lần đầu Thái Dã ngăn trở, trong tay nàng đã có không ít kim tệ lấy từ Diệp Lãng, nhìn thấy những kim tệ này mà nàng đều cảm thấy xấu hổ, thiếu gia này cũng tiêu loạn quá mức đi.
Đương nhiên kim tệ này nàng cũng không tư nuốt mà là nghĩ biện pháp bỏ vào bao tiền của Diệp Lãng, Diệp Lãng hoàn toàn không có khái niệm với kim tệ của mình, nhiều một chút ít một chút hắn cũng không biết.
Điểm này của nàng rất giống Hổ Nữ nên Diệp Lãng cũng không để ý.
Đồng thời tình huống trong bộ lạc giống như không có khí tức chiến tranh tiến đến vậy, đừng nói họ luôn luôn đánh nhau chứ? Chẳng lẽ Thú Nhân đều tập mãi thành thói quen với chiến tranh sao? Diệp Lãng cũng không chú ý điểm này bởi hắn căn bản không biết có chiến tranh tồn tại, cho dù biết hắn cũng không để ý!
- Thiếu gia, ngươi đã đến rồi, có thể xem cái này một chút không?
Khi hai người Diệp Lãng bước vào phòng nghị sự, còn chưa tới hỏi đã bị Athena gọi đến làm cho Diệp Lãng xem tình huống trên sa bàn.
- Các ngươi còn đang chơi trò này à, sao tiến độ chậm vậy, trận mấy hôm trước sao vẫn chưa chấm dứt?
Diệp Lãng nhìn qua tình hình trên sa bàn liền biết vẫn là "ván trước".
- Đối thủ của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-kim-cuong-trieu/1450351/chuong-417.html