Chương trước
Chương sau

Mà đồng thời cùng với tránh né, Ái Đức Hoa cũng chậm rãi tiếp cận Diệp Lãng, tuy Diệp Lãng có ngăn nhưng hắn vẫn từ từ tiếp cận.
Hiện tại Ái Đức Hoa có điểm hối hận, hắn biết rõ hai súng Diệp Lãng có thể công kích từ xa, đáng ra nên đến gần một chút!
"Ngươi muốn tới gần ta sao?" Diệp Lãng nhìn Ái Đức Hoa cách mình chỉ có ba thước liền cười hỏi.
Cái này còn phải hỏi sao? Không tới gần ngươi chẳng lẽ cứ đứng xa xa để ngươi đánh sao?
"Kỳ thật ngươi tới gần ta chỉ làm ngươi thêm chịu thiệt mà thôi bởi tầm bắn càng ngắn thì ngươi càng khó tránh né!" Diệp Lãng đùa cười nói sau đó tiếp tục nổ súng, đồng thời mở ra một hình thức bắn khác của hai súng.
"Liên phát!"
Tốc độ bẳn của hai súng đột nhiên nhanh hơn, nếu vừa rồi một giây một phát thì bây giờ là một giây mười phát!
"!?" Ái Đức Hoa cả kinh, sử dụng kỹ năng bảo mệnh của hắn, kỹ năng chạy trốn mạnh nhất của Phong Hệ Vũ Giả - Tật Phong Bộ, làm tốc độ mình tăng lên đến cực điểm, trong nháy mắt né tránh hai súng của Diệp Lãng.
Kỳ thật muốn hỏi vì sao không sớm sử dụng, trực tiếp tiếp cận là được rồi chứ gì? Đương nhiên có nguyên nhân của nó, khi sử dụng Tật Phong Bộ này thì hắn không thể dùng đấu khí được bởi tất cả đấu khí đều rót vào Tật Phong Bộ rồi.
Nói cách khác, lúc này Ái Đức Hoa không thể công kích được.
Ái Đức Hoa sử dụng Tật Phong Bộ liền rất dễ dàng né tránh hai súng của Diệp Lãng, cũng tiếp tục lao về phía trước, hắn chuẩn bị đánh bay Diệp Lãng, nếu đối phó người khác thì chắc chiêu này không có hiệu quả nhưng với Diệp Lãng hẳn là có thể, bất quá đây cũng chỉ là suy nghĩ của hắn.
"Ta kháo, vậy mà vẫn trốn được! Không được, ta phải tăng tốc độ, siêu cấp liên phát!" Hai súng của Diệp Lãng khởi động tốc độ cực mạnh, là tốc độ gấp trăm lần bình thường...
Khi Diệp Lãng mở ra siêu cắp liên phát, tất cả viên đạn như dính cùng một chỗ, mà lúc này Ái Đức Hoa không thể không lùi về sau bởi hắn đã bị vài viên đạn xẹt qua, bị điểm thương ngoài da.
Khi thối lui đến một phạm vi an toàn, Ái Đức Hoa cũng chỉ có thể liên tục tránh né đạn năng lượng, tuy hắn vẫn an toàn nhưng cũng không có cách nào tiếp cận Diệp Lãng.
Hiện tại Ái Đức Hoa lo lắng nhất là nếu cứ như vậy thì đấu khí của mình rất nhanh sẽ bị tiêu hao hoàn toàn!
Mà đạn năng lượng bị Ái Đức Hoa tránh thoát đều va chạm trên mặt đất hoặc đánh vào luyện kim trận, bây giờ Phong Hành mới hiểu vì sao Diệp Lam Vũ bảo phải mở phòng ngự trận.
Lấy hành vi bắn phá điên cuồng này của Diệp Lãng, nếu không có phòng ngự trận này thì rất nhiều người sẽ bị thương, bị ngộ hại!
Hắn cũng hiểu vì sao Chân Tiểu Yên lại nhanh chóng thu thập rồi chạy lấy người mà không cần ai nhắc nhở bởi nàng đã sớm biết nếu vẫn ở đó thì nhất định sẽ không hay ho.
"Ha ha, bên trái, bên phải - nhảy nhảy..." Lúc này dường như Diệp Lãng đang đùa, làm cho Ái Đức Hoa dưới hai súng của hắn phải chạy tới chạy lui.
Trên khán đài mọi người im lặng, bất quá có thể khẳng định rằng, từ một góc độ nào đó có thể nói là Diệp Lãng rất đáng sợ! "Ta kháo!"
Diệp Lãng đang chơi rất cao hứng, chuyện vui quá hóa buồn đã xảy ra, đó là hai súng của hắn lại hết năng lượng!
Nhìn hai súng trong tay mình, Diệp Lãng nói: "Sao lại hết nhanh như vậy, trước kia lại dùng rất lâu mà!"
Nói nhảm, tốc độ liên phát như vậy đương nhiên hết rất nhanh ai bảo ngươi đùa như vậy!
Khi Diệp Lãng dừng lại, Ái Đức Hoa vẫn còn đang trốn tránh, quán tính vẫn không dừng lại, một lát sau hắn mới phát hiện trạng thái của Diệp Lãng.
"Hả năng lượng à! Vừa hay, ta đợi mãi!" Ái Đức Hoa lập tức nhằm về phía Diệp Lãng, Tật Phong Bộ cũng không triệt đi, hắn đã nóng lòng muốn phát tiết cơn tức tích tụ trong người.
Nhìn Ái Đức Hoa lao về phía mình, Diệp Lãng ngơ ngác...
Lúc này Ái Đức Hoa càng tiếp cận Diệp Lãng, trong lòng càng chờ mong, càng cao hứng, bởi rốt cuộc hắn có thể chứng minh chính mình, mình có thể quang minh chính đại thắng Diệp Lãng, mặc dù để Diệp Lãng sử dụng vũ khí.
"Diệp Lãng..." "Công tử..."
Vào lúc này, người bên ngoài đều lo lắng cho Diệp Lãng, bọn họ sợ Diệp Lãng sẽ bị Ái Đức Hoa đả thương, không có luyện kim vũ khí thì hắn dùng cái gì để bảo hộ mình đây? Gì? Tất nhiên là dùng hai súng!
Khi Ái Đức Hoa đến sát Diệp Lãng, đột nhiên phát hiện biểu tình dại ra của Diệp Lãng trong chớp mắt biến thành mĩm cười, đó là một loại biểu tình âm mưu được thực hiện...
Lúc này mọi người nhìn thấy Diệp Lãng vung hai súng lên, nắm lấy hai cái nòng súng, sau đó cầm lấy nòng súng, dùng hai súng như đoản côn hung hăng đánh vào mặt Ái Đức Hoa!
Không có biện pháp a, ai bảo mặt của hắn ở trước nhất, mục tiêu cũng lớn nhất! "À..."
Súng nặng nề đánh lên mặt Ái Đức Hoa, hơn nữa thêm tốc độ của Tật Phong Bộ, rất bi thảm!
Bởi quán tính nên Ái Đức Hoa lao tới một chút nữa, sau đó té trên mặt đất, tạm thời không nhúc nhích, dường như không đứng dậy nổi...
Diệp Lãng cũng không để ý đến Ái Đức Hoa, chỉ dùng tinh lọc trận thanh lí ngân sắc song thương của mình một chút, sau đó cất vào không gian giới chỉ.
Không có năng lượng thì nó cũng là vũ khí tốt!
Lúc này mọi người không biết nên biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình ra sao, hẳn là hoan hô a? Tuy rằng có cảm giác kỳ quái một chút nhưng dù sao Diệp Lãng cũng thắng lợi.
"Ta cảm thấy công tử không nên chiến đấu cùng người khác, hắn không thích hợp." Phong Hành ngưng trọng nói.
"Tam muội, đấu pháp của tiểu đệ rất kỳ quái a, hắn vẫn luôn như vậy à?" Nhị tỷ hỏi, mà tin rằng lời của nàng cũng là ý nghĩ của rất nhiều người khác.
Phong cách chiến đấu của Diệp Lãng hoàn toàn không theo chuẩn mực nào cả, làm người ta cảm thấy hắn đang đùa chứ không phải chiến đấu.
"Tình hình chung thì hắn đều như vậy!" Diệp Lam Vũ gật đầu nói.
"Có thể thắng là được, chiêu cuối cùng kia... Ái Đức Hoa thực tội nghiệp..." Phi Phi thần kỳ đồng ý với Diệp Lãng.
"Đúng đúng, bất quá ta cũng thấy rất thích, ta cũng muốn đánh khuôn mặt kia!" Thất công chúa cười nói không chút giấu diếm ý nghĩ của mình. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
"Ừ! Ta cũng muốn đánh!" Chân Tiểu Yên gật đầu nói.
"Ta... cũng..." Diệp Chỉ Tình nhìn xuống dưới, ắp úng nói.
Lúc này vài cái thiếu nữ đều muốn đánh Ái Đức Hoa bởi các nàng rất chán ghét hắn, nguyên nhân tự nhiên là ở thái độ của hắn với Diệp Lãng.
"Người vong ân phụ nghĩa như hắn, có nữ nhân liền quên bằng hữuỊ quả báo, xứng đáng!" Phần lớn người ở đây đều cảm thấy Ái Đức Hoa đáng bị như vậy, mà một kích cuối cùng của Diệp Lãng cũng làm họ cảm thấy rất hả giận.
Chỉ có Tạp Toa không nói gì, nàng vẫn thích Ái Đức Hoa, cho dù hắn làm sai cũng vậy, huống chi Ái Đức Hoa còn vì nàng mới làm vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.