Chương trước
Chương sau

"Khụ khụ!"
Đám Đại Giáo Chủ rốt cục không nhịn được, ho khan đánh gãy lời Diệp Lãng, sau đó thực nghiêm túc nói: "Diệp Lãng Diệp Công tử, đầu tiên ta muốn đa tạ những cống hiến của ngươi cho Thánh Giáo, nếu không có ngươi thì chúng ta sẽ thực phiền toái thậm chí sẽ đến tình trạng không thể thu thập. Chẳng qua, cho dù là vậy thì ngươi cũng không thể bất kính với Thánh Nữ của chúng ta được."
"Ta có bất kính sao? ở đâu?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi cái vấn đề mà không biết trả lời kiều gì này, vạch trần sự bất kính của ngươi chẳng phải lại bất kính với Thánh Nữ thêm một lần sao.
"Tạm thôi khoan nói cái này đã, hiện tại chúng ta chỉ muốn biết ngươi có biện pháp nào cứu Thánh Nữ không?" Một cái Đại Giáo Chủ nhìn Diệp Lãng, nghiêm túc nói.
"Vậy phải xem tình huống của nàng thế nào đã." Diệp Lãng nhìn bóng người trong khối băng, trả lời.
"Tình huống ra sao?" Đám người Đại Giáo Chủ khẩn trương hỏi.
Diệp Lãng nhìn mấy người Đại Giáo Chủ, nói: "Tình huống nào thì các ngươi nói ta mới biết được chứ."
"Chúng ta nói cái gì? Ngươi không biết sao?" Đám người Đại Giáo Chủ có điểm mơ hồ hỏi, bọn họ không rõ Diệp Lãng muốn mình nói gì, đây là điều mình phải hỏi hắn mới đúng chứ.
"Các ngươi không nói sao ta biết được? Các ngươi thật là kỳ quái, cho rằng ta là thần sao?" Diệp Lãng nhìn mấy người Đại Giáo Chủ. "Ý, quả nhiên các ngươi là tứ bào thai." Khi Diệp Lãng nhìn thấy bốn Đại Giáo Chủ, cảm giác như bọn họ được khắc từ một khuôn mẫu vậy, không phân biệt được ai là ai.
"Chúng ta không nói thì ngươi không biết sao?" Đám người Đại Giáo Chủ lại hỏi bọn họ nghĩ nếu như vậy thì lời đồn về Diệp Lãng tựa hồ quá khoa trương, chưa chắc có thể cứu được Thánh Nữ.
Có điều tựa hồ bọn họ đã quên...
"Các ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Sao ta có thể biết được hai mươi mốt năm trước phát sinh chuyện gì, vì sao Thánh Nữ này lại bị đóng băng, những việc này đều cần các ngươi nói cho ta biết, không nói thì ta sẽ biết sao?" Diệp Lãng tức giận nói sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Xem ra người đã già quả thật sẽ hồ đồ."
Mọi người trầm mặc, mà bốn Đại Giáo Chủ lại có điểm xấu hổ, bọn họ phát hiện mình lại hồ đồ như vậy, cho dù là thần Y cũng cần nghe về bệnh tình của người bệnh một chút, ngay cả mặt mũi Thánh Nữ Diệp Lãng cũng không nhìn rõ thì sao hẳn có thể biết được có chuyện gì trên người Thánh Nữ, sao có thể đúng bệnh hốt thuốc được.
"Chuyện này là sơ sẩy của ta, Phong Hành, để thủ hạ của ngươi rời đi trước đi, đóng cửa lại, bảo vệ tốt nơi này, đừng để bất cứ kẻ nào tiến vào, còn có, ở trên còn phải..." Một cái Đại Giáo Chủ mở miệng nói hiện tại cần phải nói một ít chính sự, bọn họ không muốn chỗ này có nhiều người như vậy.
Đã đến lúc thanh tràng rồi...
"Vâng thưa Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ!" Phong Hành lĩnh mệnh đáp, mà người vừa lên tiếng chính là Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ, là một cái Đại Giáo Chủ mà hắn tôn kính.
"Ở trên thì không cần phiền toái đến bọn họ." Diệp Lãng vung tay lên, một cái luyện kim trận lao ra ngoài đánh vào trên trần nhà, cũng phát ra một ít hào quang như khi hắn sử dụng tinh lọc trận.
Mà trong nháy mắt đó, chuyện làm người ta cảm thấy bất khả tư nghị đã xảy ra.
Sau khi hào quang hình thành luyện kim trận, ngay giữa luyện kim trận xuất hiện nhiều hạt trôi nổi giữa không trung, những hạt này di động rất có quy tắc, rất nhanh liền kết hợp cùng một chỗ, bắt đầu tu bổ trần nhà.
Sau một lúc lâu sau, trần nhà kia liền khôi phục lại như cũ, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết gì, thật giống như cái động kia chưa từng xuất hiện vậy.
Này rốt cuộc là cái gì vậy? Thật bất khả tư nghị.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cái trần nhà đã khôi phục kia, bọn họ đã không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ra sự khiếp sợ của bản thân.
Diệp Lam Vũ không rõ, Thất công chúa cũng không rõ, mà người của Thánh Giáo cũng không rõ, đương nhiên Chân Tiểu Yên cũng không rõ, nàng là một luyện kim thuật sĩ nên càng thêm khiếp sợ bởi nàng hiểu luyện kim thuật hơn những người khác.
"Diệp Lãng, ngươi... ngươi làm như thế nào, trần nhà kia rõ ràng đã bị ngươi tinh lọc rồi, sao lại khôi phục được?" Chân Tiểu Yên ngơ ngác hỏi.
Theo những lời của nàng, Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa đã hiểu được chiêu này của Diệp Lãng chưa từng sử dụng trên người Chân Tiểu Yên, nếu không Chân Tiểu Yên cũng là thí nghiệm phẩm đầu tiên hoặc người xem đầu tiên của Diệp Lãng rồi.
"Đây là nghịch phản tinh lọc trận, có thể trọng tố lại những gì đã tinh lọc, chỉ cần thay đổi một chút trình tự sắp xếp của tinh lọc trận là được, bất quá loại trọng tổ này chỉ có thể dùng trên vật chết, hơn nữa thời gian trôi qua không lâu lắm." Diệp Lãng hồi đáp, cũng thu tay về, đợi lời của bốn Đại Giáo Chủ.
Chẳng qua từ lúc này, tất cả mọi người kể cả bốn Đại Giáo Chủ đều nhớ rõ bốn chữ - nghịch phản tinh lọc trận.
Hóa ra luyện kim trận còn có thể đùa kiểu vậy, tiểu tử này quả thật làm người ta mở rộng tầm mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Các ngươi còn chưa chuẩn bị tốt để nói cho ta biết sao?" Diệp Lãng nhìn nhóm Đại Giáo Chủ đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở, mà ngữ khí của hắn lại rất tự nhiên, sẽ không làm người ta cảm thấy cảm giác không thoải mái gì.
"Phong Hành..." Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ gọi Phong Hành một tiếng, cũng nháy mắt một cái, còn lại không nói không làm thêm gì nữa.
"Vâng!" Phong Hành gật đầu, hắn biết lúc này nên làm gì.
Rất nhanh Phong Hành mang theo Quang Minh Kỵ Sĩ rời đi...
"Két..."
Cửa phòng bị Quang Minh Kỵ Sĩ đóng lại, mà lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại bốn Đại Giáo Chủ, Diệp Lãng và Diệp Lam Vũ tam nữ.
"Ta biết nếu bắt ba vị Tiểu thư ra ngoài là chuyện không thể nhưng ta cũng mong các ngươi đáp ứng chúng ta một chuyện đó là không nói chuyện của Thánh Nữ cho người khác nghe." Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ nói với Diệp Lam Vũ tam nữ.
"Hừ!" Diệp Lam Vũ rất không thích quay đầu đi, không cấp chút mặt mũi nào cho vài cái Đại Giáo Chủ này.
Nếu để người khác nhìn thấy tình huống này đều sẽ mắng Diệp Lam Vũ không biết nắm chắc cơ hội ở chung thật tốt với Đại Giáo Chủ của Thánh Giáo sẽ được rất nhiều chỗ tốt mà người khác tha thiết ước mơ.
Diệp Thành Thiên làm chưởng môn nhân của Diệp gia càng sẽ mắng to nàng là nha đầu ngốc, đám người lão Thất, Nhị Tỷ cũng sẽ đánh giá tương tự.
Chẳng qua đối với người càng quá phận hơn là Diệp Lãng thì họ sẽ không nói gì bởi vì ai cũng biết hắn đối với ai cũng giống nhau, chuyện này vĩnh viễn không thể sửa đổi được.
Mà Diệp Lam Vũ cũng không phải không biết, cũng không phải không hiểu giao tiếp mà cũng chỉ vì vừa rồi bốn Đại Giáo Chủ này từng thử đuổi ba nàng ra ngoài nên mới làm Diệp Lam Vũ cảm thấy khó chịu.
Vốn Đại Giáo Chủ chỉ muốn giữ lại một mình Diệp Lãng là được, người khác thì càng ít càng tốt, với bọn họ mà nói Diệp Lam Vũ tam nữ là người không quan trọng, bọn họ rất tự nhiên liền mở miệng bảo các nàng tạm lánh đi một chốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.