"Khụ khụ!"
Đám Đại Giáo Chủ rốt cục không nhịn được, ho khan đánh gãy lời Diệp Lãng, sau đó thực nghiêm túc nói: "Diệp Lãng Diệp Công tử, đầu tiên ta muốn đa tạ những cống hiến của ngươi cho Thánh Giáo, nếu không có ngươi thì chúng ta sẽ thực phiền toái thậm chí sẽ đến tình trạng không thể thu thập. Chẳng qua, cho dù là vậy thì ngươi cũng không thể bất kính với Thánh Nữ của chúng ta được."
"Ta có bất kính sao? ở đâu?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi cái vấn đề mà không biết trả lời kiều gì này, vạch trần sự bất kính của ngươi chẳng phải lại bất kính với Thánh Nữ thêm một lần sao.
"Tạm thôi khoan nói cái này đã, hiện tại chúng ta chỉ muốn biết ngươi có biện pháp nào cứu Thánh Nữ không?" Một cái Đại Giáo Chủ nhìn Diệp Lãng, nghiêm túc nói.
"Vậy phải xem tình huống của nàng thế nào đã." Diệp Lãng nhìn bóng người trong khối băng, trả lời.
"Tình huống ra sao?" Đám người Đại Giáo Chủ khẩn trương hỏi.
Diệp Lãng nhìn mấy người Đại Giáo Chủ, nói: "Tình huống nào thì các ngươi nói ta mới biết được chứ."
"Chúng ta nói cái gì? Ngươi không biết sao?" Đám người Đại Giáo Chủ có điểm mơ hồ hỏi, bọn họ không rõ Diệp Lãng muốn mình nói gì, đây là điều mình phải hỏi hắn mới đúng chứ.
"Các ngươi không nói sao ta biết được? Các ngươi thật là kỳ quái, cho rằng ta là thần sao?" Diệp Lãng nhìn mấy người Đại Giáo Chủ. "Ý, quả nhiên các ngươi là tứ bào thai." Khi Diệp Lãng nhìn thấy bốn Đại Giáo Chủ, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-kim-cuong-trieu/1450284/chuong-350.html